Đường Thủy Nguyệt cứ luôn mồm “trong kinh không có người nào”, mà lúc tới hội thơ thì đã có một đám hoàng tử quý nữ vây quanh.
Dựa theo cốt truyện, có một vị quý nữ đề nghị lấy hoa chủ đề sáng tác ngẫu hứng.
Mọi người thi nhau trổ tài, Đường Thủy Nguyệt vẫn mỉm từ đầu tới cuối.
Chúc Tuấn Dung đứng cạnh ta cũng mong đợi ả, cái tay đang dắt tay ta đổ đầy mồ hôi.
[Đến phiên Đường Thủy Nguyệt rồi, chắc ta sẽ chọn mẫu đơn nhỉ?]
[Ngâm mấy câu “Mặt tưởng là hoa áo ngỡ mây, hiên sương phơ phất gió xuân lay” của Lý Bạch chứ gì?]
[Chậc chậc chậc, cái đám xuyên không này toàn đạo thơ của Lý Bạch nhỉ!]
Chúc Tuấn Dung không vui gõ đầu ta: “Đừng có bậy bạ, Thuỷ Nguyệt không phải người như !”
Mặt ta ngơ ngác.
Ta có mở miệng chuyện đâu.
Đến lượt Đường Thủy Nguyệt, ả ta cứ kéo dài hứng thú của mọi người mãi.
Có người không nhịn nổi lên tiếng: “Đường nương chớ nên khiêm nhường nữa, hôm nay bọn ta phải xem xem tài thơ của đệ nhất tài nữ trong truyền thuyết rốt cuộc thế nào!”
Đường Thủy Nguyệt tự tin mỉm , hái một đoá mẫu đơn kiều diễm ướŧ áŧ lên: “Vậy hôm nay ta lấy mẫu đơn cảm hứng .”
Ả vừa dứt lời, Chúc Tuấn Dung đứng cạnh ta đã đờ người.
Đường Thủy Nguyệt không ra vẻ mặt kỳ quái của Chúc Tuấn Dung, vểnh cằm to tiếng: “Mặt tưởng là hoa áo ngỡ mây…”
Chúc Tuấn Dung lẩm bẩm nửa câu sau trong miệng, dường như là đọc lên cùng một lúc với Đường Thủy Nguyệt:
“Hiên sương phơ phất gió xuân lay.”
Mọi người cùng hoan hô, khen Đường Thủy Nguyệt không dứt tiếng.
Chỉ có Chúc Tuấn Dung là cả người ướt nhẹp như vừa vớt lên từ đáy nước, hồn xiêu phách lạc, bối rối không thôi.
Lần nữa qua Đường Thủy Nguyệt, đáy mắt hắn đã không còn một chút cảm , chỉ có mỗi chán ghét.
Hắn nắm chặt tay ta, nhỏ: “Tam muội muội, ở đây không có gì vui, đại ca dẫn muội về.”
Ta ngẩng đầu ngạc nhiên hắn: [Hình như đại ca biết mình đang nghĩ gì hả?]
Chúc Tuấn Dung gật đầu: “Ta nghe suy nghĩ của muội thật, hơn nữa ta nghĩ mẫu thân với nhị muội cũng thế.”
“Nhưng cũng nhờ nghe tiếng lòng của muội, ta mới rõ bộ mặt Đường Thủy Nguyệt, không bị ta lừa dối nữa.”
“Nên tam muội muội à, đại ca phải cảm ơn muội.”
Thả ngay một meme kinh ngạc!
Vậy cái lúc ta phỉ nhổ cốt truyện hôm bữa cũng bị họ nghe hết rồi chứ gì!
Cứu m-ạ-n-g!
Bạn thấy sao?