Sau lưng có tiếng xích sắt bị kéo lê và tiếng Tống Hành gào thét.
“Chúc Sương Sương, trở lại cho ta! Khụ khụ, cho rõ ràng, sao có thể…”
Gã cố chịu đựng đám nước dơ hôi th-ối, điên cuồng giãy giụa muốn xông ra, liều m-ạ-n-g muốn kéo Chúc Sương Sương lại cho mình một đáp án.
Nhưng gã, sẽ vĩnh viễn không có .
Vì gã không xứng.
Sinh nhật năm ta mười tuổi, một đạo sĩ cử chỉ kỳ quái đến cho ta một lá bùa.
Sau khi pha với nước mà uống, đột nhiên ta lại chuyện .
Và tiếng lòng của ta, cũng không còn ai nghe thấy nữa.
Ta Chúc Tuấn Dung đang múa kiếm trong sân, Chúc Sương Sương tủm tỉm đọc thoại bản với mọi người, Chúc phụ thân và Chúc phu nhân đang tứ cùng một chỗ, trong lòng thấy thật ấm áp.
Bọn họ đều còn sống, tốt quá rồi.
HOÀN.
Bạn thấy sao?