Phó Văn Châu ho nhẹ một tiếng, như như không, trong mắt tối sầm lại có vẻ nghiền ngẫm:
“Vãn Vãn, hóa ra em có dự định này sao?”
Dù vừa vừa tôi vẫn cảm thấy ớn lạnh.
13
Sau đó, sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu của phụ nữ thật sự rất chính xác.
Sau khi tan tiệc, Phó Văn Châu lái xe chở tôi về khách sạn. Vừa mới quẹt thẻ vào cửa, liền ôm lấy eo tôi. Tôi vội lấy cớ rửa mặt, tránh thoát chạy thẳng đến phòng tắm không buông tha mà đi theo sau, bế tôi đặt lên bồn rửa tay:
“Hôm nay em gặp qua vài người đàn ông khác, cảm giác thế nào?”
Nói dứt lời, tựa như ác quỷ cắn một cái xuống cổ tôi.
Tôi vội giải thích: “Em còn chưa kịp kỹ.”
Anh dùng một tay giữ chặt lấy hàm dưới của tôi, ép tôi phải thẳng vào : “Vậy em có muốn gọi từng người bọn họ tới cho em cho kỹ không?”
“Em……”
Lời còn chưa xong, đã mạnh mẽ nhào tới hôn tôi với lực đạo tấn công và chiếm hữu điên cuồng. Nụ hôn dài kết thúc, bế tôi lên bồn rửa, một tay đỡ lấy gáy tôi, tay kia ôm lấy eo tôi kéo về phía trước. Không biết đã qua bao lâu, toàn thân tôi như sắp rã rời Phó Văn Châu cũng chưa chịu buông tha.
“Vãn Vãn, em còn dám người đàn ông khác nữa không?”
Tôi mất hết sức lực, cắn vào vai , run run lên tiếng cầu xin tha thứ: “Phó Văn Châu.”
“Còn dám người đàn ông khác nữa không?”
“Không dám, không dám.” Tôi gần như đã khóc khi trả lời.
“Vãn Vãn, em có không?”
“Yêu.”
“Ngoan, cũng em. Vãn Vãn, không?” Giọng của nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dỗ dành bên tai tôi.
“Vâng.”
Giờ phút này, là d.a.o trên thớt, còn tôi chỉ là thịt cá.
14
Từ sau khi điện thoại kích hoạt trở lại, tôi nhanh chóng nhận cuộc gọi của Lâm Thiên Tứ
“Lâm Thính Vãn, chị c.h.ế.t ở đâu ?”
Đối với người em trai cùng cha khác mẹ này, tôi hoàn toàn không có chút cảm nào với cậu ta, càng không có chuyện gì để . Tôi im lặng không gì.
“Chị câm rồi sao?”
Tiếp theo trong điện thoại vang lên giọng của bố tôi: “Dì Dương của con gọi điện thoại cho con, con cũng không nghe máy? Bây giờ cánh con cứng rồi phải không? Lâm Thính Vãn, con mau đi xin lỗi dì Dương và Tổng giám đốc Tống của con đi!”
“Con không đi. Bố còn chuyện gì cần , nhanh hết một lần đi.” Tôi lạnh nhạt trả lời.
Giọng của mẹ kế lại truyền tới: “Thính Văn, chúng ta biết con phải chịu nhiều thiệt thòi, vì Lâm gia, con phải nhẫn nhịn một chút. Hiện tại hình ăn khó khăn, dòng vốn của Lâm thị cũng đang eo hẹp nên rất cần bên nhà họ Tống nâng đỡ. Con hãy giúp cha con đi, ông ấy cũng lớn tuổi rồi. Chẳng nhẽ con nhẫn tâm tâm huyết mấy chục năm của ông ấy cứ uổng phí như sao?”
“Con ra ngoài chơi lâu như cũng đủ rồi, nên trở về đi xin lỗi Tống Hoài đi. Cậu ấy cũng là người dễ chuyện.”
Mẹ kế của tôi luôn luôn là một con hổ mặt , ngoài mặt giả lả tâm địa rắn rết. Hầu như nguồn gốc mọi đau khổ mà tôi phải chịu đựng chính là bà ta. Nhưng hết lần này tới lần khác bà ta trưng ra bộ mặt mẹ hiền, ngay cả dì Dương cũng cho rằng bà ta đối xử với tôi rất tốt.
“Đúng , Lâm thị cũng không phải của tôi, cho nên, liên quan gì đến tôi chứ!”
“Mày!” Trong điện thoại vang lên tiếng thở gấp, có vẻ mẹ kế bị tôi chọc cho tức giận không ít: “Lâm Thính Vãn, mày đã không biết điều thì đừng hòng lấy Vãn Tinh.”
Bố tôi thở hổn hển gào lên. Bọn họ đều biết Vãn Tinh là điểm yếu của tôi, cho nên thường lấy nó ra uy h.i.ế.p tôi, ép tôi kết hôn cùng nhà họ Tống gia để cung cấp m..áu cho bọn họ.
“Tùy thôi.”
Hiện tại, tôi sẽ không bao giờ chịu sự thao túng, sắp đặt của bọn họ nữa. Bọn họ muốn bán Vãn Tinh, cho dù không có ai giúp tôi, tôi cũng sẽ không nhượng bộ nữa. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt, đối với mẹ tôi, hạnh phúc của tôi, niềm vui của tôi mới là điều quan trọng nhất.
“Điện thoại của người nhà em à, có muốn chuyện với bọn họ không?”
Phó Văn Châu ở trong phòng việc nghe tiếng chuyện, đi tới ôm lấy tôi từ phía sau.
“Không cần đâu, cũng không phải người nhà của em, bọn họ không xứng đáng.”
Với sự vô liêm sỉ của bọn họ, nếu biết tôi và Phó Văn Châu ở cùng nhau, nhất định sẽ tìm cách kiếm của một số tiền lớn.
“Thật xin lỗi, không nghĩ tới lúc trước em lại gặp phải khó khăn như . Có điều công ty mẹ em để lại cho em, rất nhanh sẽ trả lại cho chủ sở hữu ban đầu của nó. Em cứ chuẩn bị sẵn sàng chào đón nó đi.”
Ánh mắt của Phó Văn Châu bao phủ một lớp bóng tối.
Bạn thấy sao?