Chỉ có Lâm Thính Vãn, ngày đó to gan dám nắm lấy cà vạt của . Nhưng phát hiện mình lại không hề bài xích . Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến dường như đã biến mất. Lần này ở Nam Thành, khi Từ Nghiên , cũng ở đây, phát hiện mình rất nóng lòng thấy .
Nhưng hiện tại, hai người đã ngủ với nhau rồi mà vẫn từ chối . Rõ ràng mới là người trêu chọc trước mà. Trước đây chưa từng trải qua chuyện cảm nam nữa, vì thế hỏi qua trợ lý Lưu:
“Nếu một người phụ nữ đồng ý ngủ với lại không chịu của thì nguyên nhân là gì?”
“Là Lâm phải không? Hôm qua ông chủ ngủ cùng Lâm phải không?”
Người trợ lý quả thật rất có năng lực, trong mắt ta lóe ra ngọn lửa hóng chuyện. Chẳng trách vừa rồi lúc bán đấu giá, ông chủ vốn là người lý trí như thế, lại bỏ ra một khoản tiền không nhỏ như để mua một cái vòng tay.
Anh ta hỏi xong mới nhận ra ánh mắt lạnh như băng của ông chủ, bèn ngượng ngùng thu hồi tâm tư muốn hóng chuyện của mình:
“Cô Lâm cùng ngài cũng chưa hiểu biết nhiều về nhau lắm. Mới ngủ cùng nhau một lần đã cầu ấy phải chịu trách nhiệm, việc này sẽ cho ấy sợ hãi.”
Nghe thấy trợ lý Lưu như thế, tức giận trong lòng Phó Văn Châu tiêu tán hơn phân nửa. Anh cảm thấy đúng là mình đã quá nóng vội, đương không giống như bàn chuyện ăn.
Anh bèn cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện cho Lâm Thính Vãn, lại do dự sợ cảm thấy mình cứ trơ trẽn mà quấn lấy . Còn đang phân vân thì phát hiện vừa rồi Lâm Thính Vãn đã chấp nhận lời mời kết của mình nên lập tức nhắn tin cho :
[Em dậy chưa? Anh qua đón em đi ăn cơm.]
Tin nhắn gửi đi, quay sang dặn dò trợ lý Lưu: “Dừng xe ở ven đường trước đã.”
Tuy rằng trợ lý Lưu không hiểu lý do, lời ông chủ , không thể không nghe. Sau khi dừng xe xong, Phó Văn Châu mở cửa xuống xe, gõ vào cửa sổ cạnh ghế lái:
“Xuống đi.”
Trợ lý Lưu vừa xuống xe, Phó Văn Châu đã tự mình ngồi vào ghế lái, đạp chân ga, nghênh ngang rời đi để lại trợ lý Lưu đứng một mình tại chỗ đầy hoang mang.
[Ông chủ chó l.i.ế.m người bị tổn thương lại là tôi.]
12
Tham gia buổi tiệc rượu của giới kinh doanh ở Nam Thành, Phó Văn Châu lái xe tới đón tôi. Từ Nghiên thấy tôi bước xuống từ trên xe của Phó Văn Châu, chạy tới kéo tôi qua một bên:
“Cậu mau thành thật khai báo cho tớ biết, cậu có quan hệ gì với Phó Văn Châu? Tớ luôn cảm thấy mối quan hệ của hai người có chút mập mờ?”
“Bọn tớ ngủ với nhau rồi.” Tôi thành thật thú nhận.
“Thật sao? Anh ta ép buộc cậu phải không?”
Nhớ lại chi tiết lần đầu tiên của chúng tôi, tôi có chút chột dạ: “Tớ là người chủ .”
“Vậy hai người đã xác định quan hệ rồi?”
“Vẫn chưa, tớ còn chưa nghĩ tới chuyện đó.”
Từ Nghiên liếc mắt thấy cái vòng tay trên tay tôi: “Chậc chậc, Phó Văn Châu thật là trâu bò nha. Mấy ngày hôm trước có tin ta đấu giá thành công chiếc vòng này, và bây giờ nó đang ở trên tay cậu.”
“Chiếc vòng này rất đắt sao?” Tôi vốn không biết gì về giá trị của ngọc.
“Đối với Phó Văn Châu mà thì cũng không tính là đắt, chỉ là chút tiền nhỏ mà thôi. Tớ thấy ta rất quan tâm cậu, mặc dù ta là một gian thương trên thương trường, với cương vị trai thì tớ khẳng định ta tốt hơn Tống Hoài rất nhiều. Ít nhất là ta không có thân thuở thiếu thời hay người trong mộng gì đó.”
Trong lòng tôi cảm thấy phức tạp, không khỏi thở dài một hơi: “Tớ cũng biết ấy rất tốt, không phải tớ vừa mới chia tay với Tống Hoài sao? Mặt khác, điều kiện kinh tế của bọn tớ quá chênh lệch, tớ không bao giờ muốn loại trèo cao này nữa.”
Nếu muốn tìm hiểu ai đó, tôi không muốn có một mối quan hệ mà tôi phải và lựa sắc mặt của người khác nữa.
“Cậu vừa mới chia tay với Tống Hoài thì sao chứ? Lúc hắn đang ở bên cậu mà còn trái ôm phải ấp đầy ra kia kìa. Cậu thì hay rồi, chia tay rồi vẫn còn phải thủ tiết chờ hắn?”
“Về phần bình đẳng hay không, không phải so sánh ở điều kiện kinh tế. Nếu Phó Văn Châu thật sự cậu, ta sẽ phải biết khiêm tốn. Nếu ta ai đó, ta sẽ phải vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của mình, cúi đầu trước người con kia. Cậu cũng đừng vội vã cự tuyệt người ta vội, hãy từ từ cảm nhận xem cảm giác ở chung với ta là như thế nào.”
“Nhưng hay rồi, cuối cùng Phó Đại Diêm Vương cũng thua, không ngờ ta cũng có một ngày như .”
Ngược lại Từ Nghiên lại có chút vui mừng khi người khác gặp họa: “Vãn Vãn, tở cũng phải chịu không ít thiệt thòi ở trên tay ta, cậu nhất định phải giúp tớ báo thù.”
“Để tớ thử cho cậu thấy, biểu hiện của ta là như thế nào?”
Cô ấy nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi về phía Phó Văn Châu. Anh đang đứng ở nơi đó cùng người khác thảo luận việc gì đó, dáng người cao ngất, đứng trong một đám người, như hạc giữa bầy gà. Nhớ lại màn trình diễn gần đây của , đột nhiên tôi thấy cổ họng mình hơi khô.
Dường như cảm nhận ánh mắt của tôi, Phó Văn Châu nghiêng đầu tôi một cái rồi đi về phía bên này:
“Vãn Vãn, các em đang chuyện gì ?”
“Không có gì, bọn em đang thảo luận xem trong số những đối tác này, ai là người có tiềm năng tốt nhất để giới thiệu cho Vãn Vãn. Phó Văn Châu, vừa rồi chuyện với bọn họ, cảm thấy ai là người thích hợp trai của Vãn Vãn hơn?”
Từ Nghiên vẻ mặt xấu xa cướp lời, tôi cũng gật gật đầu phụ họa.
Bạn thấy sao?