10
Sau khi Phó Văn Châu rời đi, tôi lại ngủ thiếp đi một lúc.
Lúc thấy Từ Nghiên, ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới một cách đầy ẩn ý:
“Chậc, mới có một đêm không gặp, sao tớ lại cảm thấy hôm nay cậu thay đổi nhiều nhỉ?”
Tôi đẩy ấy một cái, hai người chúng tôi giỡn một hồi. Sau đó ấy cho tôi xem điện thoại di :
“Tống Hoài sáng sớm hôm nay gọi điện thoại tới cho tớ, hắn hỏi tớ người đàn ông tối hôm qua ngồi bên cạnh cậu là ai? Lần này cậu xác định chia tay với hắn chứ?”
“Cậu đăng ảnh tớ lên mạng xã hội rồi à?”
“Phải, cậu đã tới đây, đương nhiên tớ muốn đăng ảnh cậu lên để khoe bè rồi.”
Cô ấy mở tấm ảnh của tôi ra: “Lúc tớ chụp cậu, vô chụp cả tay Phó Văn Châu vào. Tống Hoài gọi điện thoại cho tớ cả đêm qua, xem ra hắn có chút nóng ruột rồi. Cười c,,hết hắn đi, tớ là đừng tới bắt chuyện, Vãn Vãn chúng ta xinh đẹp như , đi tới chỗ nào cũng có người theo đuổi, hắn liền tức giận không thôi.”
“Không cần để ý đến hắn, cũng không cần nhắc đến hắn nữa.”
Bây giờ nhắc tới Tống Hoài, tôi chỉ thấy phiền chán.
Ở lại chơi cùng Từ Nghiên vài ngày, tôi cũng ấy chỉ bảo không ít kiến thức cùng một vài bè kinh doanh, còn thảo luận một số cơ hội hợp tác. Trước khi trở về Thân Thành, tôi bật lại điện thoại di đã tắt máy hơn một tháng, xem qua một chút những tin nhắn mà người khác gửi cho tôi.
Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, của Tống Hoài, cũng có của người trong nhà, còn có một số bè khác nữa, Phó Văn Châu cũng gọi tới mấy cuộc. Trên wechat, em trai cùng cha khác mẹ của tôi là Lâm Thiên Tứ, để lại lời nhắn cho tôi:
[Lâm Thính Vãn, cánh của chị cứng rồi phải không? Còn không mau đi xin lỗi Hoài?]
Qua điện thoại di , tôi cũng có thể hình dung ra bộ mặt người ta buồn nôn kia của nó. Tôi không định trả lời y, cứ để cho nó lo lắng suông là rồi. Trong lịch sử hội thoại, còn có mấy tin nhắn của dì Dương, dì ấy là mẹ của Tống Hoài, là thân của mẹ tôi khi còn sống. Dì vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt, đám hỏi giữa tôi và Tống Hoài cũng là do dì chủ khởi xướng.
Dì đã lâu không gặp tôi, nhớ tôi và dặn tôi khi nào rảnh rỗi thì gọi điện thoại lại cho dì. Đúng là dì ấy rất tốt với tôi, bây giờ việc tôi ở bên Tống Hoài đã là điều hoàn toàn không thể.
Đầu óc tôi có chút rối loạn nên tôi nhắn lại với dì rằng tôi vẫn bình an, nhắn rằng tôi đang ở bên ngoài và sẽ liên lạc lại với dì ấy khi trở về Thân Thành.
Sau khi trả lời tin nhắn xong, tôi thấy ở mục cầu kết có cầu mới: 【Anh là Phó Văn Châu.】
Trước kia tôi chưa từng kết với . Sau khi chấp nhận lời mời, Phó Văn Châu lập tức gửi tin nhắn tới cho tôi: [Em dậy chưa? Anh qua đón em đi ăn cơm.]
11
Ngày đó, sau khi Phó Văn Châu rời khỏi khách sạn nơi Lâm Thính Vãn ở, trong lòng buồn bực không thôi. Chẳng lẽ trong mắt , đồng ý giúp chỉ để ngủ với và ép của ? Cô nghĩ mình là ai chứ?
Rõ ràng tối qua sau khi ở bên nhau vui vẻ như , cho rằng ít nhất cũng đồng ý ở bên . Anh sợ mình không kìm chế nên mới đi ra ngoài cho yên tĩnh một chút. Anh trở về khách sạn của mình, thay quần áo rồi đi gặp mặt mấy đối tác ăn.
Trong những ngày ở Nam Thành, có lịch hẹn bàn bạc với đối tác về công việc kinh doanh. Ngày đó có một người , có một buổi đấu giá ngọc phỉ thúy. Ngọc thạch ở Nam Thành vốn rất nổi danh nên người đó muốn dẫn vợ đi xem một chút, hỏi mấy người khác có đi cùng hay không.
Anh nghĩ chạy đến xem một chút cũng tốt, cuối cùng chính mình lại thắng đấu giá, mua về một chiếc vòng tay màu xanh lá cây của hoàng gia. Ngay khi thấy chiếc vòng tay kia, đã nghĩ tới cổ tay trắng nõn như không xương của Lâm Thính Vãn. Chắc hẳn đeo nó lên tay sẽ rất đẹp, vì thế không chút do dự mà ra giá. Trải qua hơn tram lượt đấu giá, cuối cùng cũng thắng .
Phó Văn Châu cầm lấy vòng tay, lập tức rời đi, nôn nóng muốn đeo nó lên tay cho . Kỳ thật mấy ngày nay, trong đầu đều là hình ảnh của . Anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Anh cũng không biết mình bắt đầu thích Lâm Thính Vãn từ lúc nào. Với thân phận, địa vị như của , từng có không ít dùng đủ loại thủ đoạn muốn leo lên giường của . Nhưng bọn họ đều khiến cảm thấy rất phiền chán, thậm chí chỉ cần ở gần bọn họ đã thấy khó chịu rồi.
Chỉ có Lâm Thính Vãn, ngày đó to gan dám nắm lấy cà vạt của . Nhưng phát hiện mình lại không hề bài xích . Sau ngày hôm đó, thỉnh thoảng vẫn nhớ đến dường như đã biến mất. Lần này ở Nam Thành, khi Từ Nghiên , cũng ở đây, phát hiện mình rất nóng lòng thấy .
Bạn thấy sao?