7
Sau ba tuần rượu thì chúng tôi ra về. Vốn dĩ Phó Văn Châu đang đi ở phía trước, thấy tôi đứng chờ taxi nên quay lại:
“Vãn Vãn, em còn chưa cho tôi xem ảnh cưới mà.”
Anh đứng dưới ánh đèn đường tôi, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt đầy ý . Đáy lòng tôi rung , tôi nhướng mày hỏi :
“Anh muốn xem bây giờ sao?”
“Em ở khách sạn nào? Tôi tiễn em.”
Tôi ở cách đó không xa, xe chạy mất hơn mười phút là tới. Sau khi xuống xe, tôi đi tới đại sảnh khách sạn, quay lại thì thấy cứ đứng tựa vào xe tôi, như có ma xui quỷ khiến, tôi mở miệng:
“Không phải muốn lên xem ảnh cưới sao?”
Anh hơi nhếch môi , đi theo tôi.
Trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, bầu không khí trở nên có vẻ ám muội. Tôi vừa ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt của đang mình. Tôi vội quay mặt đi, hai má nóng bừng.
Anh đưa tay về phía tôi, ngón tay chạm nhẹ lên má tôi:
“Em uống không ít nhỉ?”
Tôi hơi sửng sốt, lui về sau một bước: “Tôi không có.”
Phó Văn Châu tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. Anh hơi cúi người lại phía tôi, một tay chống lên tường, che tôi bên dưới thân mình: “Em sợ tôi?”
“Không có.”
Một hơi thở ấm áp phun vào tai tôi, tôi vừa ngẩng đầu lên thì đã hôn tôi. Trong khoang miệng Phó Văn Châu có mùi chanh nhàn nhạt, tôi không khỏi nuốt nước bọt một cái. Nhưng chính tác này đã khiến ấy hoàn toàn bốc cháy. Anh đưa tay giữ chặt lấy gáy tôi, đè mạnh tôi vào tường rồi hôn tôi một cách say sưa.
Cửa thang máy mở ra, cuối cùng cũng buông tôi ra: “Phòng nào?”
Tôi gần như đứng không vững, bám chặt lấy người thở hổn hển, ở bên tai nỉ non lên tiếng: “803.”
Tôi không hề biết rằng trong mắt Phó Văn Châu, hai má tôi ửng đỏ, đôi mắt mờ ảo như bị phủ một tầng sương mù, đôi môi đỏ tươi hơi bĩu ra, giống như quả đào chín mọng. Miệng lưỡi khô khốc của rốt cuộc cũng không thể kiểm soát , nhiệt độ cơ thể lập tức nóng lên:
“Lâm Thính Vãn, là em chủ trêu chọc tôi.”
Nói dứt lời, ôm ngang eo tôi. Cửa phòng vừa mở ra, đặt tôi xuống, áp tôi lên cửa rồi tiếp tục hôn tôi, nụ hôn từ nông đến sâu. Tôi bị hôn đến choáng váng đầu óc, sau đó buông tôi ra, không có tiến thêm một bước nào nữa.
Tôi nắm lấy cà vạt của , kéo về phía mình. Hai tay vòng ra sau gáy , nhẹ nhàng cắn vào môi :
“Phó Văn Châu, không sao?”
Đối với , trước đây đúng là chúng tôi có chút tò mò, còn từng lén lút bàn tán nhiều lần về chuyện đó. Tất cả mọi người đều suy đoán ấy phương diện kia không hoặc có vấn đề về xu hướng dục.
“Lâm Thính Vãn, tôi thấy em chán sống rồi. Vốn dĩ hôm nay tôi định bỏ qua cho em.”
Lời vừa dứt, gắt gao đè tôi lên cánh cửa, hung hăng hôn xuống. Tôi bị hơi thở nóng rực của bao bọc, vây quanh.
Phó Văn Châu đã dành cả đêm, đích thân chứng minh cho tôi thấy ở phương diện nào ấy cũng rất giỏi. Cuối cùng tôi đành phải bám lấy cánh tay , nức nở cầu xin tha thứ: “Phó Văn Châu, em sai rồi.”
Đến lúc ấy mới dừng lại, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt tôi, rồi đặt nụ hôn lên trán, mắt, mũi của tôi:
“Vãn Vãn, đừng bao giờ đàn ông không thể .”
8
Trong một câu lạc bộ nào đó ở Thân Thành, một đám người đang say sưa hút thuốc, uống rượu bên cạnh Tống Hoài.
Vương Gia đang lướt điện thoại, đột nhiên mở miệng:
“Anh Hoài, Thính Văn đang ở Nam Thành à?”
Tống Hoài rít một hơi thuốc dài, cau mày:
“Chẳng lẽ ấy nhờ cậu đỡ cho ấy sao? Vương Gia, rốt cuộc là ai mới là người cho cậu cơm ăn?”
‘Anh Hoài, hiểu lầm rồi, chẳng qua là vừa rồi em xem trên vòng tròn bè thấy ấy đến Nam Thành chơi mà thôi.”
Vương Gia cẩn thận giải thích. Lúc này sắc mặt Tống Hoài mới dịu đi một chút. Hắn và Lâm Thính Vãn đã một tháng không liên lạc rồi. Lần này thật cứng đầu, chống đỡ lâu như rồi vẫn không chịu lành với hắn. Có điều hắn cũng muốn xem, có thể cầm cự tới khi nào.
Cô dám chủ đề nghị chia tay với hắn, lại còn ngay trước mặt Nhân Nhân. Nhất định lần này hắn sẽ không xuống nước dỗ dành .
Tống Hoài mở vòng tròn bè trên điện thoại không thấy Lâm Thính Vãn có cập nhật tin tức gì mới.
“Tin tức Lâm Thính Vãn ở Nam thành, là ai đăng lên?”
“Từ Nghiên.”
Tống Hoài gật đầu. Lâm Thính Vãn không có nhiều bè, Từ Nghiên chính là thân nhất của . Việc chạy đi tìm Từ Nghiên để an ủi khi buồn là chuyện bình thường.
Tống Hoài mở vòng tròn bè của Từ Nghiên ra, thấy bài đăng mới nhất. Quả nhiên là Lâm Thính Vãn, trong ảnh đang cầm ly rượu, ánh mắt quyến rũ như tơ. Hắn híp mắt quan sát bức ảnh, đột nhiên phát hiện trong góc của bức ảnh lộ ra cổ tay một người đàn ông, gần như dán sát vào người Lâm Thính Vãn. Cô vốn là người luôn rất ý giữ khoảng cách với những người đàn ông khác.
Bạn thấy sao?