Tôi và Phó Văn Châu vốn dĩ không có mối quan hệ cá nhân gì , vì Vãn Tinh, tôi đồng ý mặt dày đến tham khảo ấy xem sao.
“Không cần phiền phức như . Trước khi tới đón cậu, hình như tớ có thấy ta cũng có mặt ở Nam Thành. Để tớ gọi điện thoại cho ta hỏi xem có thể đến đây gặp chuyện một chút hay không?”
“Nếu ta đồng ý ra tay hỗ trợ thì tốt nhất, có thể là chào giá sẽ cao hơn một chút, cũng yên tâm hơn nhiều.”
Từ Nghiên nhanh chóng gọi điện thoại cho Phó Văn Châu. Sau khi cúp máy, ấy với tôi một cách thần bí:
“Lúc đầu ta hôm nay không gặp tớ , còn đã đi ngủ rồi. Nhưng sau khi nghe thấy tớ cậu có việc cần tìm, ta vội lập tức nhận lời. Liệu có phải ta có ý đồ gì đó với cậu không?”
Tôi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu phủ nhận khả năng này. Chúng tôi không có liên lạc gì kể từ ngày ấy đưa tôi về.
6
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ sau, Phó Văn Châu đã có mặt. Hiện tại thời tiết đã nóng lên, vẫn ăn mặc cẩn thận, chỉn chu như trước. Ngay cả khi đến quán bar, cũng khoác lên người một bộ vest tối mầu cắt may khéo léo.
“Có chuyện gì ?”
Anh ngồi xuống cạnh tôi, không gọi rượu mà tự rót cho mình một ly nước chanh.
Từ Nghiên kể cho nghe về chuyện của Vãn Tinh, nghiêng đầu quay sang hỏi tôi:
“Chính vì chuyện này mà em ở cùng một chỗ với Tống Hoài sao?”
Từ Nghiên lườm một cái: “Hay là phải thế thì sao?”
“Thế mà em không sớm.”
Anh nới lỏng cà vạt, cởi bỏ một nút áo trên áo sơ mi.
“Việc này có biện pháp, không vội . Nếu em không lo lắng, có thể giao nó cho tôi.”
Đối với thái độ vui vẻ nhận lời của Phó Văn Châu, Từ Nghiên bỗng nhiên có chút cảnh giác:
“Phó Văn Châu, tốt bụng như từ khi nào ? Nói đi, muốn lợi nhuận như thế nào?”
Phó Văn Châu trầm ngâm liếc tôi một cái:
“Tôi tệ đến như sao?”
“Anh còn không biết sao, ai còn có thể tính toán hơn ? Em sợ không hỏi trước, đến lúc lấy công ty rồi lại bị lột da ra mất. Anh cứ báo giá trước đi, để cho bọn em còn biết đường mà chuẩn bị.”
Từ Nghiên đã hợp tác ăn vài lần với Phó Văn Châu trước đây, lần nào xong việc cũng mắng to là gian thương với tôi.
Phó Văn Châu lặng lẽ thở dài, như như không :
“Quả nhiên, người tốt khó .”
Nói xong, chuyển đề tài, về phía tôi.
“Tôi đã gọi điện thoại cho em rất nhiều, sao em không bắt máy?”
Từ sau khi chia tay với Tống Hoài, tôi quyết định tắt điện thoại ra ngoài chơi một chuyến, không muốn bị người khác phiền. Trong khoảng thời gian này tôi dùng một số điện thoại dự phòng khác, số điện thoại này chỉ có một vài người biết.
Ta vỗ vỗ trán: “Thật xin lỗi. Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao? Tôi cũng tò mò ảnh cưới hai chúng ta chụp đã xong chưa?”
Từ Nghiên vốn đang bối rối khó hiều, nghe câu này lập tức bật dậy nắm điểm mấu chốt:
“Cái gì? Ảnh cưới nào?”
Cô ấy trừng to mắt, ngón tay chỉ tới lui trên người tôi và Phó Văn Châu, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà vào.
“Hai người chụp ảnh cưới? Hai người quen nhau từ khi nào?”
Chuyện Tống Hoài bỏ về trong buổi chụp ảnh cưới, tôi chỉ kể lại ngắn gọn cho ấy biết hình mà thôi, cũng không nhắc đến chuyện lôi Phó Văn Châu ra người thay thế.
Phó Văn Châu khẽ nhếch môi, trong mắt tràn đầy ý , tôi chăm :
“Hỏi ấy đi.”
Tôi ho nhẹ một tiếng:
“Tống Hoài bỏ rơi tớ, tớ cũng không thể lãng phí mọi thứ đã chuẩn bị sẵn. Trùng hợp ấy có mặt ở đó nên tớ để cho ấy chụp cùng.”
“Chậc chậc, cậu bảo ấy chụp ảnh mà ấy cũng nghe lời cậu? Từ lúc nào mà Phó Văn Châu lại là người dễ chuyện như ?”
Từ Nghiên quét mắt tôi một cái đầy ẩn ý. Tôi len lén về phía Phó Văn Châu, vừa vặn đụng phải ánh mắt của , tim tôi đập mạnh một cái, nhanh chóng quay sang chỗ khác, hai má bất giác nóng lên.
“Tớ đã quái lạ, hôm nay vừa nhắc tới cậu ấy liền nhận lời tới đây.”
Cô ấy ra vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện, kéo tôi lại bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.
“Kể cho tớ nghe xem, Vãn Vãn, cậu quyến rũ Phó Đại Diêm Vương từ lúc nào ?”
Ở trên thương trường, Phó Văn Châu mệnh danh là Diêm Vương vì thủ đoạn rất quyết đoán.
“Sao có thể chứ?”
Tôi có chút chột dạ, nghĩ tới nghĩ lui. Ngoại trừ lần đó tôi bất đắc dĩ bắt cóc chụp ảnh cưới với mình, còn lại tôi cũng không nhớ rõ mình và có mối quan hệ cá nhân gì.
“Thôi quên đi, không sao. Phó Văn Châu đã nhận lời rồi. Anh thề đi, việc này sẽ không lừa gạt Vãn Vãn nhà em.”
Phó Văn Châu tôi thật sâu: “Sẽ không.”
Bạn thấy sao?