Xuyên Qua Màn Đêm – Chương 3

3

4

Xe Phó Văn Châu vẫn còn đang đỗ ở cửa. Anh đang nghiêng người dựa vào xe hút thuốc, ánh trăng chiếu sáng trên người . Toàn bộ đướng nét khuôn mặt nghiêng kia, dưới sự đối lập của ánh sáng và bóng tối, trông giống như một tác phẩm điêu khắc .

Nhìn thấy tôi kéo vali hành lý đi ra, dụi tắt điếu thuốc trên tay, tiến lên đón lấy cái vali.

“Bây giờ em muốn về đâu? Biệt thự Đại Hoa?”

Tôi thở dài, lắc đầu: “Không, đó không phải là nhà tôi.”

Đó là nhà của bố và mẹ kế tôi. Ngôi nhà của tôi, từ sau khi mẹ qua đời, đã không còn nữa.

“Chúng ta đến chung cư Đào Nguyên đi, bên đường An Thuận.”

Ở đó tôi có một căn hộ nhỏ mẹ để lại cho tôi, đó cũng là gia sản duy nhất mà tôi sở hữu.

“Hai người thật sự chia tay rồi?”

Phó Văn Châu có vẻ không tin, nghiêng đầu chằm chằm vào tôi, trong mắt mang theo ý tìm tòi nghiên cứu.

Tôi chỉ về phía biệt thự, rồi đưa điện thoại cho :

“Người ta bận chăm sóc cho thân thuở thiếu thời, còn chăm sóc đến tận trên giường. Nếu tôi còn không chia tay, thì có vẻ tôi rất không hiểu chuyện.”

Điện thoại di đang hiển thị tấm ảnh trên vòng tròn bè của Tô Nhân hôm nay:

[Anh Hoài là người tốt nhất với mình trên thế gian này. Biết mình không khỏe, ấy còn hủy bỏ cả buổi chụp ảnh cưới, chạy tới chăm sóc mình, hi hi.]

Ảnh chụp là một tấm ảnh ta đang dựa vào vai Tống Hoài.

Phó Văn Châu thoáng qua tấm ảnh rồi thu hồi ánh mắt: “Em có thể suy nghĩ như , cũng tốt. Nếu em cảm thấy khó chịu, tôi có thể cho em mượn vai tôi một lúc.”

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như cũng không đến mức khó chịu như . Có lẽ là đã nếm trải, tích tụ đủ thất vọng rồi nên cảm đã sớm hao mòn từ lâu.

“Cám ơn , cũng không cần đâu.”

Trên đường chúng tôi không ai gì. Cho đến khi đưa tôi đến chân cầu thang, tôi chào tạm biệt thì thấy muốn gì đó lại thôi, đến cuối cùng cũng không mở miệng,  chỉ dựa vào bên cạnh xe, đưa mắt tôi lên lầu mới lái xe rời đi.

5

Sau khi biết tôi đã chia tay, thân của tôi là Từ Nghiên đã gọi tôi đến thành phố của ấy giải khuây.

Tình cờ tôi cũng đang có ý định tìm kiếm những cơ hội kinh doanh mới và muốn thảo luận đôi chút vấn đề với ấy.

“Sau này cậu định gì? Chia tay với Tống Hoài rồi, nhà cậu có sắp xếp cuộc hôn nhân khác cho cậu không?”

Từ Nghiên rất lo lắng cho tôi, hoàn cảnh nhà tôi ấy biết rất rõ. Trước khi mẹ tôi mất, bố tôi đã ngoại với mẹ kế, bọn họ còn có con riêng với nhau. Hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do mẹ kế định đoạt.

Tác dụng duy nhất của tôi đối với bố tôi bây giờ, chính là dùng để kết hôn thương mại.

“Theo tớ, cậu nên sớm vạch ra ranh giới rõ ràng với nhà họ Lâm. Dù sao tài sản nhà họ Lâm chẳng liên quan gì đến cậu cả. Nếu cậu lo lắng bọn họ sẽ bán Vãn Tinh đi, chúng ta có thể mua trước. Nếu tiền của cậu không đủ, tớ sẽ cho cậu mượn.”

Vãn Tinh là công ty do mẹ tôi sáng lập, đó là tâm huyết nhiều năm của bà. Khi bà qua đời, tôi mới mười tuổi, công ty vẫn luôn bị cha và mẹ kế kiểm soát cho đến nay.

Điều này cũng trở thành yếu điểm để bọn họ nắm lấy uy h.i.ế.p tôi. Tôi vừa tốt nghiệp đại học, bố tôi liền cầu tôi trở về tranh thủ bồi dưỡng cảm với Tống Hoài, chuẩn bị cho cuộc hôn nhân thương mại,

Trong khi đó cha mẹ Từ Nghiên lại rất hòa thuận. Hai người bọn họ chỉ có một con bảo bối nên không ngại dốc toàn lực ủng hộ dựng sự nghiệp. Hiện tại ấy đang một mình đảm nhiệm công việc kinh doanh ở Nam Thành, công việc ăn rất thuận lợi, dựa vào thực lực đã sở hữu khối tài sản không nhỏ.

Tuy nhiên, tôi đã từ chối lời đề nghị của ấy.

Trong mấy năm hẹn hò với Tống Hoài, tôi đã bí mật thực hiện một số khoản đầu tư riêng, lợi nhuận hàng năm cũng khá tốt. Tôi còn lấy tên người khác để mở một phòng việc cho mình.

Để giành lại Vãn Tinh, tôi có thể nhờ người đứng ra thay mặt giao dịch, tiền cũng còn thiếu không nhiều lắm, tôi có thể xoay xở đủ. Thế , đây vốn dĩ là tài sản của tôi, tôi muốn giành lại nó mà không tốn một xu.

“Việc này chỉ sợ cha cậu sẽ khó dễ. Hiện tại công việc kinh doanh của Văn Tinh cũng tương đối tốt, tớ chỉ sợ bọn họ sẽ vét sạch công ty, đến lúc đó để lại cho cậu một cái vỏ rỗng.”

Đột nhiên Từ Nghiên vỗ đùi một cái: “Hay là việc này chúng ta tham khảo ý kiến Phó Văn Châu một chút. Anh ta có sở trường với các trò xấu, nhất định có thể nghĩ cho cậu một ý tưởng hợp lý.”

“Anh ta sao? Vậy chờ khi trở về tớ sẽ liên hệ hỏi một chút.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...