3
Sau khi chụp ảnh xong thì trời cũng tối, Phó Văn Châu đưa tôi về.
“Đi đâu đây?”
“Đến Lan Viên đi.”
Lan Viên là một khu biệt thự rộng lớn, có căn phòng tân hôn mà gia đình Tống Hoài chuẩn bị cho chúng tôi.
Anh khịt mũi một tiếng, cúi mặt xuống, trở lại vẻ mặt thờ ơ và lạnh lùng trước đây.
“Túi xách và điện thoại di của tôi đều để trong xe Tống Hoài, tôi phải quay lại lấy nó.”
Sau khi nghe tôi giải thích, sắc mặt Phó Văn Châu mới dịu đi một chút. Từ trước đến nay, ấy cùng Tống Hoài luôn mâu thuẫn với nhau, nên ghét lây cả những người bên cạnh hắn. Cho tới bây giờ, đối với những người bên cạnh Tống Hoài, chưa bao giờ dành cho họ chút thiện cảm nào. Hôm nay có thể hợp tác chụp ảnh với tôi, còn đưa tôi trở về, đã là chiếu cố lắm rồi.
Tống Hoài ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ôm lấy Tô Nhân trong lòng. Thấy tôi xuất hiện ở cửa, hắn vội rút tay đang ôm trên người Tô Nhân ra, vẻ mặt không tự nhiên:
“Người nhà Nhân Nhân bận rộn, đón ấy đến đây chăm sóc giúp một thời gian.”
Tô Nhân ra vẻ tội nghiệp, đáng thương tôi:
“Chị Lâm, hôm nay thật ngại với chị quá. Em không biết là hai người đang chụp ảnh cưới, hay là em thật sự sẽ không gọi Hoài về đi cùng em.”
Tống Hoài vội vàng an ủi ta: “Nhân Nhân, không sao đâu. Ảnh cưới thì ngày nào chụp chẳng , sức khỏe của em vẫn quan trọng hơn.”
Tôi im lặng họ và chợt mỉm . Thật ra tôi đã phát hiện ra hai người bọn họ có gì đó không thích hợp từ lâu rồi, vẫn chưa bắt ‘chứng cứ’. Tống Hoài luôn coi Tô Nhân như em ruột, đây thật đúng là “hôn” em nha.
Hôm nay trên cổ Tống Hoài có một vết đỏ rất rõ ràng, thấy tôi vết đó chằm chằm, Tống Hoài có chút áy náy, chột dạ quay mặt đi. Tô Nhân thì đang mặc áo ngủ của tôi, nép vào trong lòng Tống Hoài:
“Anh Hoài, hình như chị Lâm không chào đón em thì phải.”
Tôi thực sự chán ghét bộ dạng trà xanh đáng thương của ta, như như không :
“Đừng vội gọi tôi là chị, mẹ tôi chỉ sinh có một người con mà thôi. So với tôi, còn lớn hơn tôi hai tuổi đấy. Thời xưa, thiếp thất đều gọi chính thất là tỷ tỷ. Nếu như muốn danh chính ngôn thuận, tôi tặng Tống Hoài cho là , không cần phải giấu diếm tiểu tam không dám lộ ra ngoài ánh sáng như đâu. Phụ nữ dù gì đi nữa cũng nên có tự trọng.”
“Còn nữa, quần áo của tôi không phải ai mặc cũng thích hợp, nếu đã thích như thì tặng cho . Nhưng tôi vẫn hy vọng nên cư xử có giáo dục một chút, không tự tiện lấy đồ của người khác là điều kiện đạo đức cơ bản của con người.”
Nghe xong những lời của tôi, Tô Nhân mặt mũi trắng bệch, lại bắt đầu khóc thút thít. Tống Hoài không thể ngồi yên, quay sang tôi quát:
“Lâm Thính Vãn, em linh tinh cái gì ?”
“Lời tôi không phải là sự thật sao?”
“Anh biết hôm nay đã bỏ lỡ buổi chụp ảnh cưới nên em cảm thấy tức giận, em cũng đừng quá đáng quá. Qua thái độ của em đối với Nhân Nhân, nghĩ chúng ta nên có thêm thời gian cẩn thận suy nghĩ về chuyện kết hôn. Trong khoảng thời gian này, cả hai chúng ta nên bình tĩnh lại một chút.”
Cuộc hôn nhân thương mại giữa hai nhà Tống Lâm, thực ra là nhà họ Lâm có chút trèo cao so với nhà họ Tống nên hắn đôi chút do dự đối với tôi cũng là dễ hiểu. Thế , lúc này đây, tôi không muốn bị người khác khống chế nữa, tôi hai người bọn họ:
“Không cần phải phiền phức như đâu, chúng ta chia tay đi.”
“Hai người thật sự rất xứng đôi với nhau, cần gì phải lén lút, giấu diếm như chứ? Tôi chúc hai người hạnh phúc trọn đời bên nhau, đừng đi ra ngoài người khác nữa.”
“Chia tay?”
Trong mắt Tống Hoài hiện lên một tia kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi chủ lời chia tay với hắn. Đột nhiên hắn nổi giận:
“Chia tay thì chia tay, ai cầu xin quay lại người đó chó!”
“Được, tôi hi vọng nhớ kỹ những lời này.”
Tôi xong bèn đứng dậy trở về phòng thu dọn hành lý, lúc xuống lầu nghe hai người bọn họ đang chuyện.
“Anh Hoài, đều là lỗi của em. Bây giờ chị Lâm tức giận như , liệu dì Dương có trách mắng không?”
“Không sao đâu, Lâm Thính Vãn ấy không dám đâu, sẽ không bao giờ chia tay với . Cô ấy chỉ có thể ngoan ngoãn gả cho mà thôi.”
Tôi không chớp mắt mà đi qua trước mặt bọn họ, Tống Hoài còn đang ở phía sau chế nhạo tôi:
“Hiện tại ấy vẫn đang còn tức giận, đến lúc đó đừng có khóc lóc chạy đến cầu xin quay lại.”
“Lâm Thính Vãn, em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu em đi ra khỏi cảnh cửa này, sau này muốn cầu xin quay lại cũng sẽ không dễ dàng như đâu.”
Tôi dừng một chút, tay nắm chặt thành nắm , đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.
Cầu xin quay lại sao? Tôi sẽ không bao giờ như .
Bạn thấy sao?