Xuyên Qua Màn Đêm – Chương 14

14 (END)

Phó Văn Châu lợi dụng tâm lý kiếm tiền vội vã của bố tôi, đào cho ông ta một cái hố. Anh chủ đề xuất hợp tác, lại tay chân vào hợp đồng. Sau đó lại lấy lý do sản phẩm Lâm thị giao có vấn đề, tiến hành đòi Lâm thị phải bồi thường.

Nghe kể xong, tôi đầy ẩn ý:

“Khó trách lúc trước Từ Nghiên với em là gian thương.”

Anh ngại ngùng ho nhẹ một tiếng: “Vãn Vãn, đó là đối với người khác. Hơn nữa, Vãn Tinh vốn nên thuộc về em, chỉ giúp em lấy lại tài sản của mình mà thôi.”

Vãn Tinh là do một tay mẹ tôi sáng lập, các quản lý cấp cao của Vãn Tinh cũng rất lợi . Mặc dù sau khi rơi vào tay bố tôi, Vãn Tinh vẫn duy trì hoạt độc lập do ban quản lý Vãn Tinh điều hành. Khi tôi tiếp quản công ty, việc bàn giao vô cùng thuận lợi, các giám đốc điều hành cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vãn Vãn, thấy con có thể thuận lợi lấy lại Vãn Tinh, chúng ta cũng không uổng công theo mẹ con nhiều năm như .”

Về phần Lâm thị, sau đó không lâu, thì sản, mắc nợ khắp nơi. Bố và mẹ kế tôi dẫn theo Lâm Thiên Tứ, bí mật trốn ra ngoài. Sau đó tôi cũng không gặp lại bọn họ nữa.

22

Tống Hoài phía bên kia, thấy uy h.i.ế.p Lâm thị không có tác dụng cũng tìm đến tôi dây dưa hai lần, lần nào cũng bị bảo vệ chặn ở bên ngoài. Sau đó hắn cũng không tới nữa, bởi vì Tô Nhân mang thai, ép buộc Tống Hoài phải cưới ta.

Vương Gia gọi điện thoại cho tôi: “Vãn Vãn, em có thể an ủi Hoài không?”

“Em với hắn không còn bất cứ quan hệ gì.”

“Phải, cũng biết, hiện tại Hoài đang rất phiền lòng. Hôm nay Tô Nhân đến nhà loạn, khóc lóc nếu Tống Hoài không kết hôn với ta, ta sẽ treo cổ ở cửa nhà cậu ấy.”

“Hiện giờ Hoài bị ta tra tấn đến mức sắp phát điên rồi, ngày nào cũng bị khủng bố điện thoại như đòi mạng. Tô Nhân trước kia dịu dàng yếu đuối như , sao bây giờ lại trở nên cực đoan như thế chứ. Thật sự rất đáng sợ.”

Đối với hoàn cảnh của Tống Hoài, tôi không có bất kỳ cảm nào: “Anh không cảm thấy, bọn họ rất xứng đôi sao? Một người loạn, một người cam tâm nguyện chấp nhận.”

“Vãn Vãn, em thật là vô . Tốt xấu gì hai người cũng ở bên nhau ba năm. Bây giờ Hoài rất hối hận, em có thể nghĩ đến cảm trước kia, đến an ủi ấy một chút hay không?”

“Có cái gì phải hối hận? Lúc hắn ngủ với Tô Nhân, là có người cầm s.ú.n.g ép hắn sao? Tôi thấy, hắn chính là một tên khốn, dám không dám chịu trách nhiệm mà thôi.”

Trước khi cúp điện thoại, tôi suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu: “Sau này chuyện có gì liên quan đến Tống Hoài, không cần cho tôi biết, tôi cũng không muốn biết, mà Phó Văn Châu cũng không thích như .”

Phó Văn Châu ôm tôi vào lòng, vùi đầu vào hõm cổ tôi: “Vãn Vãn, em có thể suy nghĩ cho , thật sự rất hạnh phúc.”

Hôn lễ của Tống Hoài tới rất đột ngột, ngay sau khi chúng tôi đính hôn vài ngày. Dì Dương gọi điện thoại cho tôi, giọng của dì rất mệt mỏi: “Vãn Vãn, dì thật sự rất hối hận vì đã không giáo dục tốt cho A Hoài, để cho nó bị một người phụ nữ như quấn lấy. Thật sự là rất mất mặt, ta đến nhà đòi sống đòi chết, mặt mũi già nua của dì và con đều mất sạch, nhà cũ cũng không ở nổi nữa.”

Dì ấy là mẹ của Tống Hoài, nên đương nhiên lỗi đều là của người khác, con của mình không bao giờ sai. Tôi đột nhiên có chút hoài nghi dụng ý thật sự lúc trước dì ấy tác hợp cho tôi và Tống Hoài là gì.

Tôi thuận miệng an ủi dì ấy vài câu. Dì lại hỏi tôi có đồng ý đợi Tống Hoài thêm vài năm nữa hay không? Tôi sửng sốt một lúc mới nhỏ giọng : “Dì à, tháng sau con đính hôn, cuối năm kết hôn rồi, hy vọng dì có thể tới tham dự. Hôn lễ của A Hoài, con sẽ không tới đâu, tránh kích thích đến con dâu dì.”

“À, thì thôi.”

23

Lần thứ hai gặp lại Tống Hoài, là ở hôn lễ của tôi.

Vốn tưởng rằng hắn sẽ không đến hắn vẫn dẫn theo người bên cạnh đi cùng, còn tặng cho tôi một món trang sức bằng kim cương đắt tiền. Có điều mới mấy tháng không gặp, hắn đã già đi rất nhiều.

Về chuyện của hắn và Tô Nhân, mặc dù tôi không có cố ý hỏi thăm, trong cùng giời nên luôn luôn có người chủ nhắc tới.

Tô Nhân tuy đang mang thai, mỗi ngày Tống Hoài đi tới đâu, ta liền đi theo tới đó. Ngay cả nữ nhân viên cấp dưới của công ty tìm Tống Hoài ký tên, cũng bị Tô Nhân nhục mạ. Cuối cùng có một lần, bị ngã xuống đất, sẩy thai, đứa bé không giữ .

Từ đó về sau, ta càng trở nên cực đoan điên cuồng. Tống Hoài đưa ta vào bệnh viện, chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực, sau đó bị nhốt vào bệnh viện tâm thần. Dì Dương mỗi ngày đều than thở, lấy nước mắt rửa mặt, thẳng đời này của Tống Hoài xem như bỏ.

Có điều trong mắt tôi, đây đều là kết quả do chính hắn lựa chọn, cũng chẳng trách người khác .

Đám cưới của chúng tôi chính thức bắt đầu. Khi MC lên sân khấu và nhạc nổi lên, tôi và Phó Văn Châu dắt tay nhau bước vào lễ đường. Dưới sự chứng kiến của mọi người, chúng tôi biểu đạt đối với đối phương, bày tỏ lời thề bạc đầu bên nhau.

Từ nay về sau, mùa hè có gió mát, mùa đông có mặt trời ấm áp, chúng tôi có nhau.

(–END–).

BỔN TỌA CÙNG NGƯƠI ĐOẠN TỤ [FULL]

Tác giả: 浮塵

Nguồn: Zhihu

Đề cử: Meo Meo

Edit: Nhuquynh Le

Beta: Nhân Trí

Ta mang thai rồi, cái thai là của Bùi Tự.

Điều đó không quan trọng.

Quan trọng là, ta là thái giám, Bùi Tự cũng .

Hơn nữa, Bùi Tự cũng không biết người hôm đó có một đêm xuân với hắn là ta.

Hắn ra lệnh cho ta phải tìm ra bằng người dám bò lên giường kia, muốn tự tay dạy nàng chữ “c..hết” viết như thế nào!

1.

Ta là tiểu thái giám Bùi Tự quan tâm nhất. Công việc của ta vốn rất thuận lợi, suôn sẻ, tiền đồ sáng lạn, nếu như.. đêm giao thừa hôm đó ta không uống say.

Nếu như không say, ta sẽ không cùng Bùi Tự lăn giường.

Nếu như không uống say, ta cũng sẽ không biết Bùi Tự thế mà lại là thái giám giả.

Mặc dù ta cũng . Nhưng ta đã che giấu, ngụy trang rất giỏi.

Ngay cả Hỉ công công trước kia ở chung phòng với ta cũng không thể nhận ra một chút điểm khác thường nào.

Nhưng bây giờ, ta có muốn giấu cũng không nữa rồi.

Mọi chuyện bắt đầu từ sáng nay, trong lúc hầu hạ Bùi Tự dùng cơm, ta ngửi thấy mùi canh dê liền không thể chịu nổi, nôn tại chỗ.

Ta chưa kịp phản ứng, Bùi Tự đã cho người gọi thái y ngay lập tức. Ta thầm nghĩ không ổn rồi, cũng không cách nào từ chối.

Lận thái y bắt mạch hết tay trái lại sang tay phải, hồi lâu vẫn không gì, vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng như thể ta đang bị bệnh nặng gì đó.

Nhưng trong lòng ta biết rõ ràng, khả năng ta không phải bị bệnh nặng, mà có thể đang mang thai. Cũng may trong cung truyền triệu gấp, Bùi Tự vội vã rời đi nên mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.

Lận thái y không dám mở miệng nên ta đành chủ thăm dò.

“Đốc chủ không có ở đây, nếu đại nhân không ngại xin cứ thẳng.”

Lận thái y sắc mặt ta, rụt rè lên tiếng: “Tiền công công, hạ quan cho rằng…… ngài đây là có hỉ mạch.”

Tiêu đời ta rồi, thế là đã hoàn toàn hết hy vọng. Thế trước mắt vẫn cần phải giải vấn đề.

“Đại nhân có thể giúp ta một chuyện không?”

Lận thái y thận trọng gật đầu: “Công công cứ phân phó, hạ quan tự nhiên sẽ biết giữ mồm giữ miệng.”

Không hổ là người lăn lộn trong cung đã lâu, quả nhiên Lận thái y hiểu ngay ý của ta.

“Vậy phiền đại nhân viết cho ta xin đơn thuốc, tốt nhất là có tác dụng ngay, tránh để đốc chủ phát hiện ra bất thường.”

Lận thái y do dự, cân nhắc một hổi mới kê đưa ta một phương thuốc.

“Công công, xin dùng mỗi ngày một liều, uống liền bảy ngày sẽ có kết quả.”

Thuốc thai phải uống liền 7 ngày sao? Ta cũng không biết cũng không dám hỏi.

Mặc dù Bùi Tự không có ở đây, vì tránh cho tai vách mạch dừng, ta và Lý thái y chuyện rất nhỏ nhẹ và ăn ý.

Sau khi kê đơn thuốc xong, cả hai chúng ta đều quay lưng đi rất nhanh, sợ rằng không cẩn thận lại gặp phải khuôn mặt nghiệt của Bùi Tự.

Đọc full tại Monkeyd

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...