Xuyên Qua Màn Đêm – Chương 13

13

Trông hắn có vẻ rất kích , trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, ngập ngừng mở miệng.

“Theo tôi trở về đi, tôi sẽ tha thứ cho em lần này.”

Hắn đưa tay muốn nắm lấy tay rôi, Phó Văn Châu đã ôm tôi vào lòng, chặn tôi lại phía sau.

“Tống Hoài, không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”

“Chia tay lúc nào?”

“Vào ngày chụp ảnh cưới đó. Anh bỏ lại tôi, mang đi cả túi xách và điện thoại của tôi, để lại tôi một mình ở chỗ đó. Còn thì sao? Anh về đón Tô Nhân lăn giường. Anh còn cần tôi nhắc cho nhớ hay sao?”

Tôi hắn một cách vô cảm.

“Tôi cùng Tô Nhân lần đó là chuyện ngoài ý muốn.” Ánh mắt Tống Hoài hiện lên một tia cầu xin: “Vãn Vãn, những ngày em không ở đây, tôi rất nhớ em. Bây giờ chúng ta hòa nhau rồi, tôi sẽ không so đo chuyện em ở cùng Phó Văn Châu nữa, tôi cũng sẽ cắt đứt quan hệ với Tô Nhân. Những lời chia tay em lúc trước, tôi không đồng ý! Chúng ta quay về như lúc ban đầu, không?”

Phó Văn Châu chế nhạo : “Cậu cho rằng cậu là ai? Có tư cách gì tới đây cầu xin Vãn Vãn?”

Tống Hoài đỏ bừng mặt, dùng ngón tay chỉ vào tôi: “Lâm Thính Vãn, tôi muốn em tự mình !”

Tôi hắn chằm chằm, gằn từng chữ: “Ý của tôi chính là, chúng ta đã chia tay rồi, không còn liên quan gì đến nhau nữa. Tôi và Phó Văn Châu, cảm đang rất tốt. Tôi không có ý định quay lại với , tôi ấy.”

Nghe chính miệng tôi thừa nhận trước mặt người ngoài rằng tôi , Phó Văn Châu nhếch môi , lặng lẽ cầm lấy tay tôi siết chặt: “Vãn Vãn, cũng em.”

“Đủ rồi!” Tống Hoài gầm lên, đường nét trên mặt hắn co rúm, nghiến răng ken két. Hắn chằm chằm vào tôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lâm Thính Vãn, em có hiểu rõ về ta không? Em có biết ta là người như thế nào không? Hai người mới ở bên nhau bao lâu chứ?”

Tôi lắc đầu: “Chẳng liên quan gì đến thời gian.”

“Vợ à, rất hạnh phúc.”

Phó Văn Châu ôm tôi, hôn lên trán tôi một cái.

Tống Hoài tối sầm mặt, hắn đưa vung nắm đ.ấ.m lên bị Phó Văn Châu đưa tay ra chặn rồi hất ra: “Lúc ấy ở bên cậu, cậu không biết quý trọng, bây giờ ở đây bầy ra bộ dạng quỷ quái này cho ai xem?”

Tống Hoài ngã xuống đất, ngồi dưới đất tôi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Lâm Thính Vãn, quả nhiên em không quan tâm đến tôi chút nào, em thật độc ác!”

Vương Gia đỡ Tống Hoài dậy: “Anh Hoài, hay là chúng ta về trước đi?”

Tống Hoài khẽ cắn môi, Vương Gia đỡ dậy, thất tha thất thểu đi ra ngoài. Trước khi ra cửa, hắn còn để lại một câu: “Chuyện này còn chưa xong đâu!”

21

Chẳng bao lâu sau, điện thoại di của tôi tràn ngập cuộc gọi và tin nhắn của nhà họ Lâm, dì Dương. Thậm chí cả cha của Tống Hoài cũng gọi điện thoại cho tôi.

Tống Hoài uy h.i.ế.p nhà họ Lâm, nếu như tôi không lập tức đính hôn với hắn, hắn sẽ hủy bỏ mọi hợp tác trước đây với nhà họ Lâm. Lúc này tôi không trốn tránh nữa, tôi chính thức ở trong điện thoại thông báo với tất cả mọi người, tôi và Tống Hoài đã chia tay.

Bố tôi thấy tôi thờ ơ với mọi chuyện, kêu gào dọa bán Vãn Tinh và bắt đầu chuyên gia tiến hành kiểm toán. Lâm Thiên Tứ kiêu ngạo gọi điện thoại cho tôi: “Lâm Thính Vãn, chị đừng tưởng bám lấy Phó Văn Châu là có thể không cần người nhà nữa. Chị cho rằng ta thật sự thích chị sao? Anh ta chỉ chơi với chị mà thôi!”

Đám người của bố tôi còn dẫn người tới cửa muốn sự, đều bị bảo vệ chặn lại. Hôm đó khi tôi vừa định ra cửa, mới đi tới cổng thì gặp ông ta: “Đồ con bất hiếu, mày định tiêu diệt nhà họ Lâm hay sao? Tao cho mày ăn, cho mày mặc, còn cho mày đi du học ở nước ngoài. Đây là cách mày báo đáp gia đình sao?”

Tôi lạnh lùng ông ta: “Người thật sự hủy nhà họ Lâm, không phải là chính các người sao? Tập đoàn Lâm thị là do các người tự mình điều hành. Chính mình không có năng lực, công ty sản, bây giờ lại muốn tôi phải gánh vác tránh nhiệm?”

“Cho tôi ăn học không phải là đương nhiên sao? Lúc mẹ tôi qua đời, để lại bao nhiêu tài sản, đều bị ông nuốt hết. Ông chẳng qua là để cho tôi chút cơm ăn mà thôi. Nói nghe hay quá! Nếu ông còn là con người, hãy trả lại toàn bộ tài sản của mẹ tôi cho tôi!”

Cuối cùng tôi cũng không thể kìm nén nữa, trút bỏ hết bất mãn uất nghẹn trong lòng nhiều năm qua ra.

“Tao biết ngay mà, mày chính là muốn tài sản của nhà họ Lâm. Nhưng mày nên từ đỏ đi! Mày đã không chịu đến nhà họ Tống nhận lỗi, thì tao sẽ bán Vãn Tinh đi lấy tiền bù đắp thiệt !”

Nói xong, ông ta tức giận dẫn người rời đi.

Có điều, còn không đợi ông ta bán Vãn Tinh đi, Lâm thị đã bị tố cáo lên tòa án, bị kiện phải bồi thường một tỷ. Nguyên cáo là công ty Hãn Hải. Trên sổ sách của Lâm thị căn bản không có tiền, không có biện pháp nào khác đành phải bồi thường Vãn Tinh cho Hãn Hải. Mà người đứng sau Hãn Hải, chính là Phó Văn Châu.

Khi Phó Văn Châu chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Vãn Tinh cho tôi, tôi hỏi đã như thế nào. Anh hạ giọng: “Chẳng qua là thiết kế cho bọn họ một cái bẫy mà thôi. Lâm thị hiện tại kinh doanh khó khăn, thấy có đơn hàng lớn tìm tới cửa, điều khoản hợp đồng như thế nào cũng dám ký.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...