Vương Gia thấy hắn như , thở dài lên tiếng: “Anh Hoài, không phải em trách đâu quả thật việc này là không đúng. Tại sao có thể, trong ngày chụp ảnh cưới mà lại bỏ ấy lại chạy đi như chứ? Ngày này là một trong những ngày mà phụ nữ mong đợi nhất. Cô ấy đã tốn biết bao công sức chuẩn bị, mà cuối cùng lại bị Tô Nhân gọi đi mất. Việc này xảy đến với ai cũng đều rất thất vọng, đau lòng.”
Tống Hoài cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn gượng gạo ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy tơ m..áu, giọng khàn khàn:
“Cậu cũng cảm thấy tôi quá đáng phải không?”
“Đúng thật là như .”
“Vậy sao cậu không nhắc nhở tôi sớm hơn?”
“Bọn em cho rằng không quan tâm. Không phải mỗi lần nhắc đến ấy là lại mắng bọn em sao? Bọn em cho rằng người là Tô Nhân, ở bên Vãn Vãn chỉ là vì vâng lời người lớn trong nhà mà thôi.
“Cmn ai thèm Tô Nhân, ta chỉ là……”
Dù sao thì chính hắn là người sai, là người khiến trái tim Lâm Thính Vãn tổn thương, hắn thực sự không cam lòng.
Hắn cứ ngồi cho đến rạng sáng, điện thoại di lại vang lên. Hắn vội vàng lấy điện thoại ra xem thấy cái tên trên màn hình, trong mắt của hắn lộ ra vẻ thất vọng. Nhưng hắn vẫn bắt máy nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia là Tô Nhân gọi tới:
“Anh Hoài, đi đâu ? Thế nào mà cả đêm không về nhà? Em cảm thấy có chút không thoải mái, có thể trở về đây không?”
Lại là lý do thân thể không thoải mái, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét:
“Cảm thấy không thoải mái thì đi gặp bác sĩ đi! Gọi cho tôi có ích lợi gì? Tôi cũng không phải là bác sĩ!”
Tô Nhân hiển nhiên bị hắn dọa sợ, khóc nức nở, năng có chút lộn xộn:
“Anh… Hoài……? Sao lại hung dữ với em như ? Hôm nay thật sự em thấy không thoải mái, em bị đau bụng.”
Tống Hoài lúc này cũng không có ý định cùng ta chuyện:
“Cô cả ngày hết đau cái này đến cái kia. Sống mà mệt mỏi như , không bằng c.h.ế.t đi cho nhẹ người!”
Dứt lời hắn nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.
19
“Anh Hoài, về trước nghỉ ngơi một chút đi.”
Mí mắt Vương Gia díu vào, ngáp liên tục, sắp chịu không nổi. Tống Hoài đứng dậy đi ra ngoài, Vương Gia đành phải đứng lên đi theo hắn.
‘Anh Hoài muốn đi đâu?”
Tống Hoài không đáp lời, hiện tại hắn chỉ muốn tìm Lâm Thính Vãn, nghe lời xác nhận từ chính miệng .
Ngồi lên xe, nhấn chân ga, hắn nhớ ra Phó Văn Châu có một căn biệt thự liền kề trong nội thành bèn gửi tin nhắn lên nhóm:
[Ai biết địa chỉ căn biệt thự liền kề trong nội thành của Phó Văn Châu thì gửi cho tôi.]
Một lát sau nhận hồi âm, hắn vội vàng gõ cửa hồi lâu không thấy ai ra mở cửa. Vương Gia vẫn đi cùng :
“Anh Hoài, em đã hỏi qua bảo vệ rồi, Phó Văn Châu đã lâu rồi không về chỗ này.”
“Hắn còn có thể ở nơi nào?”
Vương Gia khó khăn mở miệng:
“Anh Hoài ca, hay là gọi điện thoại hỏi một chút là . Cứ lần tìm như thế này, chẳng khác gì mò kim đáy bể.”
Ánh mắt Tống Hoài trong nháy mắt lạnh xuống, Vương Gia vội vàng mở miệng: “Để em gọi.”
Phó Văn Châu bên kia nghe máy rất nhanh, cho Vương Gia biết địa chỉ.
“Hắn ở Thành Đông, đường Thái Hằng. Anh Hoài, chúng ta đi thôi.”
Hai giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng đi tới cửa biệt thự của Phó Văn Châu. Vương Gia gõ cửa, bảo mẫu ra mở cửa:
“Các cậu tới tìm cậu Phó phải không?”
Bọn họ ngồi vào phòng khách đợi. Sau khi uống một ly trà, Phó Văn Châu mới chậm rãi xuất hiện. Phó Văn Châu, người luôn luôn xuất hiện ở trước mặt người khác chỉ với âu phục và giày da, vừa mới rời giường. Trên đầu còn nhỏ giọt nước, áo ngủ cài lỏng lẻo, lộ ra lồng n.g.ự.c rắn chắc.
“Thật ngại quá, tôi vừa mới tắm xong, để các phải đợi lâu.”
“Lâm Thính Vãn đâu? Gọi ấy ra đây, tôi muốn gặp ấy!”
Phó Văn Châu như có như không: “Tống Hoài, bây giờ ấy là vợ tôi, không phải ai đến muốn gặp là có thể gặp.”
“Gọi ấy xuống đây. Nếu cậu không gọi, tôi sẽ tự mình đi lên!”
Phó Văn Châu nhận lấy cà phê trong tay bảo mẫu, chậm rãi dùng thìa nhỏ khuấy: “Vợ tôi còn đang ngủ, ấy hay dậy muộn. Nếu các muốn gặp thì cứ từ từ chờ đi.”
Tống Hoài tức giận đến mức hốc mắt cũng muốn bốc lửa.
20
Hơn ba tháng không gặp, Tống Hoài dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác. Vẻ mặt tang thương, hai mắt sưng đỏ, đâu còn vẻ hăng hái như trước kia.
Thấy tôi bước xuống lầu, hắn đứng bật dậy, trừng mắt tôi:
“Lâm Thính Vãn, hai người thật sự ở bên nhau?”
“Phải.”
“Ha ha, em coi tôi là cái gì? Ở cùng với tôi mà còn đi tìm người khác? Không ngờ em lại là loại người như !”
Bạn thấy sao?