Xuyên Qua Màn Đêm – Chương 11

11

“Ai gọi ?”

Nghe tiếng Phó Văn Châu mắng chửi người phía bên kia, tôi tò mò mở mắt hỏi .

“Chó điên sủa loạn thôi. Vãn Vãn, mau ngủ đi.”

Anh cúp điện thoại, ném nó qua một bên rồi nhẹ nhàng ôm tôi.

17

“Sao lại là giọng của Phó Văn Châu? Anh Hoài, xác định không gọi nhầm số chứ?”

Tống Hoài chằm chằm vào điện thoại di , nắm tay thật chặt.

Không nhầm! Bàn tay hắn run rẩy không thôi. Mọi người thấy sắc mặt hắn không ổn vội an ủi:

“Có khi chỉ là Phó Văn Châu nhặt di của chị dâu?”

Lúc đầu hắn cũng tưởng là như , cho đến khi hắn nghe giọng của Lâm Thính Vãn trong điện thoại. Cái giọng nhẹ nhàng, mang theo chút âm điệu khàn khàn cùng lười biếng, mỗi lần sau khi cùng hắn thân mật, giọng của đều biến thành như .

Nghĩ đến thế mà lại ở cùng một chỗ với Phó Văn Châu, hơn nữa không chừng lúc hắn gọi điện thoại, bọn họ đang bận rộn triền miên bên nhau. Tống Hoài không khỏi nổi giận, cầm lấy chai rượu trên bàn lên đập mạnh xuống. Mãnh vỡ của chai rượu đ.â.m vào trong tay hắn. Mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi, rượu rơi đầy đất.

Mấy người bên cạnh không khỏi giật mình: “Anh Hoài, bình tĩnh lại một chút.”

Giờ phút này hắn đã hoàn toàn mất lý trí, vừa điên cuồng vừa giận dữ. Làm sao dám thế chứ?

Hết chai này đến chai khác loại rượu tây cao cấp bị nghiền thành mảnh nhỏ trong tay hắn. Bàn tay hắn cũng đầy những vết thương, m..áu tươi chảy đầm đìa.

“Anh Hoài,   đến bệnh viện băng bó vết thương một chút đi.”

Cho đến khi đập vỡ tất cả rượu trước mặt xong, hắn mới ngồi phịch xuống ghế. Phẫn nộ qua đi, là nỗi đau như xé lòng. Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ từng nghĩ tới, sẽ có một ngày cùng người đàn ông khác thân mật. Hắn cho rằng, chắc chắc sẽ là vợ của hắn, mặc dù hắn cũng không phải đặc biệt hài long về .

Tống Hoài mạnh mẽ đứng dậy đi ra ngoài, Từ Bình vội vã đi theo phía sau: “Anh Hoài, đi đâu ?”

“Còn có thể đi đâu đây? Tôi nhất định phải đi xem xem chuyện gì đã xảy ra.”

“Anh Hoài, đến bệnh viện trước đi đã.”

Từ Bình Tống Hoài, như có điều gì muốn lại thôi.

“Từ Bình, cậu muốn gì cứ thẳng.”

Từ Bình thở dài một hơi:

“Thực ra, hai người bọn họ đang ở bên nhau. Anh có nhớ hai tháng trước có một buổi đấu giá ở Nam Thành không? Nghe Phó Văn Châu thắng một chiếc vòng đế vương với giá rất cao. Ngày hôm sau chiếc vòng tay kia đeo trên tay của Vãn Vãn.”

Tống Hoài cảm thấy trong lòng lạnh đến tận xương tủy, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên: “Ý của cậu là bọn họ đã sớm ở bên nhau?”

Từ Bình thấy biểu cảm của Tống Hoài như , nuốt nước bọt : “Vâng.”

“Tốt! Thật tốt!”

Tống Hoài tự giễu, quay đầu đi ra ngoài.

“Anh Hoài, bên ngoài đang có sấm sét, trời lại mưa to> Hơn nữa chúng ta lại đang ở phía đông thành, cách nhau đến mấy trăm dặm.”

Tống Hoài lúc này không nghe thấy gì nữa. M..áu trên tay phải vẫn chày không ngừng. Hắn nhặt lấy một chiếc áo sơ mi màu trắng, xé rách nó thành một mảnh vải nhỏ, quấn chặt vào chỗ vết thương.

Vương Gia có chút oán trách Từ Bình: “Hic, bao nhiêu thứ để xem cậu không xem, thế nào lại xem đúng cái đó!”

Nói xong vội chạy đuổi theo.

18

Tống Hoài lái xe, đạp mạnh chân ga, phóng xe hết tốc lực. Bên ngoài sấm sét vang dội, trời đổ mưa to, tầm rất hạn chế. Chiếc Maybach màu bạc của hắn tựa như một tia chớp, chạy như bay trong đêm tối. Xe hắn gần như thiếu chút nữa là đ.â.m vào lan can bảo vệ đường, hắn không quan tâm. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ phải lập tức đi xác minh, xem có đúng là Lâm Thính Vãn đang thật sự ở cùng một chỗ với người đàn ông kia hay không?

Lúc đi tới biệt thự Đại Hoa, hắn gõ cửa lớn nhà họ Lâm gia thì mới biết Lâm Thính Vãn đã lâu không về nhà!

Cha Lâm vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con bé c.h.ế.t tiệt kia hiện tại cánh cũng cứng rồi, tính cũng thay đổi mạnh mẽ. Chú đã gọi điện thoại khuyên bảo nó nó hoàn toàn không nghe lời chúng ta.”

Tống Hoài đ.ấ.m mạnh một đ.ấ.m vào tường: “Trong khoảng thời gian này, ấy không về nhà sao?”

“Phải, đã mấy tháng không về rồi. Quan hệ của nó và chúng ta không tốt.”

Cha Lâm lấy điện thoại ra gọi điện phát hiện vẫn không liên lạc . Tống Hoài lạnh một tiếng: “Xem ra ấy đã chặn thôngtin liên lạc của tất cả mọi người.”

Sắc mặt hắn đen kịt, có Phó Văn Châu chỗ dựa vững chắc, quả nhiên mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn cảm thấy vừa tức vừa giận.

Vương Gia vẫn theo sát bên cạnh lên tiếng: “Hay là chúng ta đi tìm Phó Văn Châu xem thử?”

Hắn im lặng không , chỉ ngơ ngác chằm chằm ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, cả người Tống Hoài đã ướt sũng. Vương Gia kéo hắn vào trong phòng. Tống Hoài ngồi trên sô pha không một lời, vết thương trên tay đã không còn chảy m..áu nữa. Dưới sự gột rửa của nước mưa, vết thương cũng đã trắng bệch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...