Xuyên Qua Màn Đêm – Chương 10

10

15

Sau khi trở về Thân Thành, tôi và Phó Văn Châu cùng nhau đi lấy ảnh cưới. Tôi chọn ra vài tấm ảnh một mình và đăng chúng lên vòng tròn bè.

Bài đăng vừa đưa lên không lâu, vòng trong bè bùng nổ. Mọi người nhao nhao nhắn tin lại chúc mừng tôi. Tôi cũng không giải thích rõ ràng, bởi vì quả thật tôi cũng đã bàn bạc chuyện đính hôn với Phó Văn Châu.

Lúc đó, Tống Hoài đang dùng bữa cùng một đám . Đột nhiên có người kêu lên:

“Ôi, Hoài. Ảnh cưới của hai người chụp xong cũng không thấy cho mấy em chúng em xem?”

“Anh bí mật lành với Vãn Vãn từ khi nào ?”

“Không thể không , Vãn Vãn thật xinh đẹp. Anh Hoài thật may mắn.”

“Đâu đâu? Cho tôi xem với.”

Một số người đổ xô đến và bình luận về bức ảnh cưới.

“Tại sao không thấy Hoài xuất hiện trước ống kính ?”

Tống Hoài đặt ly rượu xuống, cầm lấy điện thoại di mở vòng tròn bè ra xem, thấy ảnh cưới Lâm Thính Vãn vừa đăng lên. Không thể không , bức ảnh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông. Nghĩ tới ngày đó, hắn chẳng chẳng rằng bỏ lại ở đó rời đi, còn cùng Nhân Nhân có quan hệ thân mật, trong lòng không khỏi có chút áy náy. Nhưng vừa nghĩ tới, từ đó đến hiện tại đã ba tháng trôi qua, vẫn chưa chịu xuống nước xin lỗi hắn. Đã lại còn đăng ảnh ám chỉ đển hắn trong vòng bè, hắn cảm thấy tức giận mà không có chỗ phát tiết.

“Cái gì mà ảnh cưới chứ. Cô ấy tự chụp một mình thôi! Tôi cũng đâu có đồng ý cưới ấy.”

Cô đúng là một đối tượng kết hôn rất thích hợp, hình thức cũng đặc biệt xinh đẹp. Mẹ hắn cũng vô cùng thích , chỉ có điều như thế vẫn chưa đủ. Nếu như đồng ý đich thân đến xin lỗi, hắn vẫn chấp nhận cho Lâm thị một cơ hội. Hôm qua Lâm cũng tới cầu xin hắn, hắn vẫn giữ lại cho bọn họ chút thể diện. Đáng tiếc Lâm thị lợi rồi vẫn như cũ, không có bất kỳ biểu hiện gì.

Đám người Từ Bình ngạc nhiên nhau, sửng sốt một lúc lâu:

“Anh Hoài, nhiều người vào chúc mừng ấy như , ấy cũng không phản bác gì.”

Tống Hoài nhạo một tiếng: “Chỉ là chút thủ đoạn nhỏ của phụ nữ muốn ép tôi cưới ấy mà thôi.”

Lúc này, Tô Nhân bên kia cũng gọi điện thoại tới, khóc lóc sướt mướt:

“Anh Hoài, có phải sắp kết hôn với chị Lâm phải không?”

Trước kia vừa giọng của Tô Nhân là hắn liền mềm lòng. Nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy phiền não không ít, mở miệng an ủi vài câu rồi vội vàng cúp điện thoại. Đều là do Lâm Thính Vãn không thương lượng với hắn đã đăng ảnh cưới lên rồi, vì thế hắn cũng bình luận vào bài đăng đó:

[Sao lại không biết và em sắp kết hôn ?]

Sau khi bình luận xong, thỉnh thoảng hắn lại lướt điện thoại di kiểm tra. Đáng tiếc, Lâm Thính Vãn không hề trả lời hắn hắn đột nhiên có chút lo lắng.

Cô ấy đang ? Tại sao ngay cả bình luận của hắn cũng không thèm trả lời?

16

Nhìn thấy bình luận của Tống Hoài, tôi đang muốn trả lời thì bị Phó Văn Châu đoạt lấy điện thoại, một chút, trực tiếp thoát ứng dụng và ném điện thoại lên bàn:

“Ngoan nào, nên chuyện chính sự rồi.”

Nói xong hôn lên mắt tôi khiến tôi lập tức mềm nhũn, mất hết sức lực không thể giãy dụa .

Đang lúc cao trào, tiếng điện thoại di lại vang lên. Đầu dây bên kia có vẻ rất cố chấp, gọi đi gọi lại hết lần này đến lần khác tôi cũng tò mò thoáng qua màn hình điện thoại.

“Đang việc này mà em còn có thể phân tâm, chắc là chưa cố gắng hết sức rồi.”

“Không phải thế, em chỉ……”

Lời của tôi bị chặn ở trong miệng, Phó Văn Châu là một bình dấm chua siêu cấp, lúc này tôi không còn cách nào khác chỉ có thể tìm mọi cách lấy lòng . Tôi dùng ngón tay xoa đầu và nắm lấy tóc , chủ hôn lại. Quả nhiên trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, bắt đầu điều chỉnh tiết tấu chậm lại.

Sau cơn bão,  cả hai chúng tôi đều giống như vừa ngâm mình dưới nước lên . Tôi thật sự quá mệt mỏi, híp mắt than thở với : “Em mệt quá.”

Phó Văn Châu ôm tôi vào phòng tắm, tắm rửa qua một chút rồi bế tôi đặt trở lại giường.

Tiếng điện thoại di lại vang lên, kỳ thật trước đó cũng vang lên vài lần, khi đó tôi không thể bắt máy . Phó Văn Châu khom lưng nhặt điện thoại lên, nheo mắt tên người gọi, chế nhạo một tiếng rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.

Sau khi Tống Hoài gọi đi gọi lại vô số lần, cuối cùng điện thoại di cũng kết nối, hắn mở loa ngoài.

“Lâm Thính Vãn, không phải em cần thời gian để suy nghĩ lại hay sao? Mặt dày bức hôn như có nghĩa lý gì? Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện cưới em đâu. Em mau sáng tỏ mọi chuyện đi, tôi không muốn Nhân Nhân đau lòng.”

Sau khi xong những lời này, cuối cùng hắn cũng thở dài một hơi.

“Này, đang sủa cái gì ? Quấy rầy vợ tôi ngủ rồi!”

Phó Văn Châu không chút khách sáo trả lời.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...