17.
Thời gian đến buổi lễ trao giải ngày càng gần. Tôi đã trả lời thư của tổng biên tập, thông báo rằng tôi sẽ tham dự.
Những ngày qua, tôi vẫn đến chỗ của Triệu Hoài Chi để việc, chúng tôi ngầm ăn ý là không nhắc đến chuyện hôm đó ở bệnh viện nữa.
Còn Tống Huy Ngôn dường như đã trở thành một người khác.
Hắn liên tục gửi đồ cho tôi, có thuốc trị thương, có thuốc bổ, thậm chí còn có thư .
Đôi khi Triệu Hoài Chi ra ngoài xã giao tiếp khách, trên đường tiễn tôi về nhà bị hắn thấy, hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ để đồ lại rồi lặng lẽ rời đi.
Tôi từ chối nhiều lần, hắn căn bản là dầu muối không vào.
Một buổi tối nọ, Lý đột nhiên đến nhà tìm tôi, vẻ mặt rất lo lắng, ông ấy với tôi Triệu Hoài Chi bị bệnh, hình rất nghiêm trọng.
Tôi không dám chần chừ, lập tức theo ông ấy về Triệu phủ.
Thời điểm chạy vào nhà, Triệu Hoài Chi ngã ngửa trên ghế sofa, bộ dáng trông rất sa sút.
Trong phòng, chai rượu vương vãi khắp nơi, gạt tàn cũng đầy t.h.u.ố.c lá đã tàn.
Anh vẫn lảm nhảm mớ, tôi sờ trán , quả thật sốt cao.
"Cô Trương, tôi đã đến bệnh viện lấy thuốc, phiền cho đút tiên sinh uống, tôi xin phép đi trước, tiên sinh phiền chăm sóc."
Ông ấy xong liền chạy đi, không cho tôi cơ hội từ chối.
Tôi thở dài bất đắc dĩ, chỉ có thể ở lại chăm sóc .
Sau khi bị bệnh, Triệu Hoài Chi rất ngoan, bảo mở miệng liền mở miệng, uống thuốc liền uống thuốc.
Trong thời gian này, đã mở mắt ra, nơi nào tôi đi, ánh mắt cũng theo dõi, như thể trong mắt chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi : "Anh không sợ tôi cho uống thuốc độc à?"
"Em thật đẹp!" Triệu Hoài Chi lên tiếng, giọng hơi khàn.
Không khí lập tức trở nên khác lạ, tôi có chút muốn trốn đi, lại giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, không cho tôi đi.
"Đừng đi, không?"
"Anh có thể giúp em quên ta, nếu em không quên cũng không sao, chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh , cho một cơ hội, không?"
Tôi trầm mặc, ánh mắt Triệu Hoài Chi từ khẩn thiết chuyển sang thất vọng.
"Được, hiểu rồi, sẽ không ép em nữa."
Tay chầm chậm buông ra, bị tôi nắm chặt lại.
"Triệu Hoài Chi, chúng ta thử xem nhé."
Ánh mắt bỗng sáng lên, một tay kéo tôi vào trong lòng.
"Đây là em , không đổi ý."
Tôi: "Anh đã tỉnh táo chưa?"
Triệu Hoài Chi: "Vẫn luôn tỉnh táo."
18.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến buổi lễ trao giải, tôi định với Triệu Hoài Chi, để cùng đi với tôi.
Cho đến khi tôi thấy thiệp mời trên bàn của .
Thiệp mời giống hệt của tôi, chỉ khác là có hai cái tên, một là Triệu Hoài Chi, một là Phạm Thời Phương.
Triệu Hoài Chi không hề với tôi về chuyện sẽ tham dự buổi tiệc.
Lúc và Phạm Thời Phương bước vào, trong ta tôi vẫn còn cầm tấm thiệp mời kia.
Bọn họ sóng vai đứng cạnh nhau, khi thấy tôi thì trong nháy mắt có chút bất ngờ.
Triệu Hoài Chi bảo Phạm Thời Phương ra ngoài trước, Phạm Thời Phương sửng sốt, khi đi ra còn liếc mắt tôi một cái, có phần thù địch.
"Cô ấy thích à?" Tôi hỏi.
Triệu Hoài Chi: "Bọn chỉ là đồng nghiệp, việc cùng nhau nhiều năm, em đừng hiểu lầm."
Tôi đẩy thiệp mời về phía : "Nếu em , em muốn đi cùng thì sao? Hơn nữa, những công việc dịch thuật này, em cũng có thể ?"
Triệu Hoài Chi dường như không hiểu sự nghiêm túc trong ánh mắt tôi, chỉ một mực dỗ dành tôi: "Nghe lời, Thúy Bình, thề và ấy không có gì cả, bọn chỉ đang việc, đừng ầm lên, không?"
Anh thậm chí nghĩ rằng tôi đang sự, trong khi tôi chỉ đang thảo luận một cách bình tĩnh.
Từ trước đến nay tôi vẫn luôn phản cảm với từ "phụ nữ đấu đá" này.
Hơn nữa tôi cảm thấy nếu một người đàn ông cần cạnh tranh với người phụ nữ khác để có ta, thì không cần cũng .
Về chuyện cảm, tôi không thích giấu giếm, chỉ muốn rõ ràng, lại nghĩ tôi đang ghen.
Phạm Thời Phương thích , giả vờ không biết, hơn nữa không có ý định thành thật với tôi.
Tôi vốn định hết mọi chuyện của mình với , trong khoảnh khắc này tôi đã bỏ cuộc.
"Được, em hiểu rồi." Tôi .
Triệu Hoài Chi muốn đưa tay ôm tôi, tôi đã quay lưng bỏ đi.
Những ngày tiếp theo, tôi và Triệu Hoài Chi không gặp nhau, vẫn dẫn Phạm Thời Phương ra vào.
Hai người bọn họ, bề bộn nhiều việc.
Còn một mình tôi, cũng rất bận.
Tôi bận chuẩn bị cho buổi lễ trao giải, bên ngoài vang lên tiếng của Phạm Thời Phương: "Trương Thúy Bình, chúng ta chuyện một chút đi."
Tôi đi đến cửa, chưa kịp mở miệng, Phạm Thời Phương đã liền một mạch.
"Tôi Triệu Hoài Chi, tôi cũng biết ấy thích , có của ấy là vinh hạnh của , nên trân trọng."
Tôi không hiểu , trên báo chí bọn họ đều là những thanh niên tiến bộ, không phải kêu gọi mọi người bình đẳng ngang hàng sao? Tại sao đến chỗ của tôi, việc thích lại là vinh hạnh của tôi? Chỉ bởi vì xuất thân của tôi, nên không bình đẳng sao? Niềm tin của bọn họ dễ dàng bị vỡ đến như ư?
Cô ta tiếp tục : "Tôi tôn trọng sự chọn lựa của ấy, bây giờ tôi chỉ muốn ở bên cạnh ấy, cảm như một người ở quê như chắc sẽ không hiểu, chỉ cần biết tôi sẽ không tranh giành gì với là ."
Không phải, khi ở bên ấy, sao lại không tranh giành với tôi? Cái lý do này thật sự thoải mái thoát tục rồi.
Hơn nữa, người ở quê thì sao? Người ở quê thì không có cảm sao?
"Tôi hy vọng đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, những việc tôi có thể cho Hoài Chi thì không , thành tích ở trường của dù có tốt đến đâu cũng không đủ, đừng có tầm thiển cận như , nếu không sẽ có ngày, Hoài Chi sẽ bị chết."
Phạm Thời Phương đến không lâu, không ít, không cho tôi chút cơ hội nào để lên tiếng.
Khi ta quay lưng, tôi chậm rãi : "Phụ nữ lo lắng như , rất dễ già đi. Cô Phạm cần cẩn thận, xem kìa, khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn như rồi!"
"Aiz, đều tại Hoài Chi không tốt, xem ra tôi phải với ấy, sớm để Phạm nghỉ hưu một chút đi."
Phạm Thời Phương tức giận: "Cô..."
Cô ta dậm chân, quay lưng bỏ đi, lúc ra cửa, tôi thấy ta hoảng hốt đưa tay sờ khóe mắt.
Tôi tuy không thích phụ nữ đấu đá, cũng không muốn trở thành con chim cút.
Cô ta muốn tự chuốc nhục, tôi đương nhiên sẽ thành toàn cho ta.
Bạn thấy sao?