5.
Như tôi mong muốn, thông qua sự giới thiệu của Tống Huy Ngôn, tôi đã vào một trường nữ sinh.
Mẹ Tống cũng rất vui, trực tiếp khen tôi thông minh, rằng tôi biết cách "đi đường quanh co mà cứu nước*".
* lòng vòng để đạt mục đích cuối cùng.
Bà rõ ràng đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi chỉ cần một lý do như để che đậy những việc tôi sẽ sau này.
Chẳng hạn như viết một số bài báo để kiếm tiền nhuận bút, vì dù sao trước khi xuyên không, tôi đã công việc này.
Một vừa từ dưới quê lên, nỗ lực học tập để học sáng tác, giải thích này không phải hợp lý sao?
Trong những ngày tiếp theo, tôi toàn tâm toàn ý vào việc học ở trường, cũng quen biết một số bè, tôi cảm thấy mình đang hòa nhập với thời đại này.
Nhà họ Tống là nhà đầu tư của trường này, thỉnh thoảng tôi và Tống Huy Ngôn sẽ gặp nhau ở trong trường, mỗi lần gặp, tôi sẽ như các học khác, lễ phép gọi: "Anh Tống."
Rồi sau đó rời đi, không còn tương tác gì nữa.
Không khéo chính là, Âu Dương Nguyệt Hoa cũng dạy tại ngôi trường này.
Tôi vốn định tránh xa nam chính và nữ chính, đợi đến khi có thể ổn định cuộc sống ở đây rồi rời khỏi nhà họ Tống, như có thể không tham gia vào nội dung bên trong cốt truyện.
Thật tiếc là trời không chiều lòng người.
Âu Dương Nguyệt Hoa là giáo viên dạy chính trị của chúng tôi.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, mái tóc dài buông xõa buộc lại bằng một chiếc băng đô, đôi mắt sáng rực, môi đỏ răng trắng, trong lòng ôm hai cuốn sách, cả người trông thật dịu dàng điềm đạm và trí thức.
Chúng tôi gặp nhau ở góc cầu thang, ta bị ba bốn người vây quanh, thời điểm đi ngang qua, ánh mắt lướt qua phía tôi, rồi lại chỗ khác, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ hờ hững.
Tôi hiểu , ta không coi tôi ra gì.
Trong thời đại này, một đã du học, có gia cảnh khá giả, dung mạo lại xinh đẹp nổi bật thì có quyền tự hào.
Đa phần mấy người như ta đều xem thường những người như tôi, những phụ nữ của thời đại cũ xuất thân từ nông thôn, dù cho bọn họ tự cho rằng bản thân đã tiếp nhận tư tưởng mới, khao khát tự do và bình đẳng.
Nhưng như cũng tốt, tiết kiệm nhiều rắc rối.
6
Trong thành phố có một tòa soạn nổi tiếng đang công khai tuyển bài viết tiên tiến, tiền thưởng rất hậu hĩnh.
Thời điểm khi thấy tin này, tôi đã học tập ở trường vài tháng, có nhiều tiến bộ, thêm vào đó là kiến thức hiện đại của tôi, nên tôi yên tâm gửi bài đi.
Rất nhanh, bài viết của tôi đã đăng trên báo.
Điều bất ngờ là, tổng biên tập của tòa soạn đã viết thư mời tôi tham dự tiệc học giả, rằng bài viết của tôi rất xuất sắc, hy vọng có thể tự mình trao thưởng cho tôi tại bữa tiệc.
Tôi biết đây là một cơ hội ngàn năm có một, chỉ là hình tài chính của tôi không cho phép.
Bữa tiệc sẽ diễn ra sau một tháng nữa, tôi đã hồi âm rằng cần suy nghĩ thêm.
Tham dự bữa tiệc và mua sắm lễ phục đều cần tốn tiền, trong khi học phí vẫn do Tống Huy Ngôn giúp tôi trả, còn bữa ăn hàng ngày ở nhà họ Tống cũng đều là đồ dưới quê mang lên, không có chi tiêu gì nhiều, cũng không có thu nhập.
Quả thật là giật gấu vá vai.
Tôi đi dạo lang thang trên phố, nghĩ xem có công việc tạm thời nào thích hợp không.
Không ngờ không có định vị của hiện đại, tôi mà lại bị lạc đường.
Ngõ hẻm lối tắt thực sự nhiều quá.
Đi tới đi lui, bỗng nghe thấy tiếng pháo nổ, tôi định tìm người đốt pháo hỏi đường.
Vừa rẽ qua góc, tôi thấy vài người mặc đồ đen đang chuẩn bị nổ súng bắn chết một thanh niên nằm trên đất, tôi sợ quá nên cầm lấy cái sọt hỏng bên cạnh chui vào, trước khi trốn còn hét lên: "Cảnh sát đến rồi! Cảnh sát đến rồi!"
Sau một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Tôi mới hiểu rằng cái gọi là tiếng pháo vừa rồi, rõ ràng là tiếng súng bắn nhau.
Tay chân tôi lạnh toát tê cứng, run rẩy ra qua khe hở, không có một ai.
Tôi lấy hết can đảm, từ trong sọt hỏng chui ra, thực sự không dám cảnh máu me, dù sao người đã chết, không bằng tôi nên chạy trước thì hơn.
Ngay trước một giây khi tôi chuẩn bị hành , tôi nghe một tiếng "cứu tôi" yếu ớt.
Dù rất lúng túng và sợ hãi, tôi vẫn theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo mà đi cứu người.
May mắn thay, thanh niên đó vẫn còn sống, chỉ là bị thương nặng, viên đạn đã xuyên qua ngực thanh niên, vị trí chỉ cách tim một tấc.
Cả người đối phương đầy máu, tôi không dám thêm nữa.
"Đi bệnh viện, có xe ở phía sau ngõ, giúp tôi lên xe, tôi còn có thể lái."
Tôi run rẩy đặt đối phương vào ghế phụ, tự mình ngồi vào ghế lái, quyết định đưa người đi bệnh viện.
"Anh vẫn giữ sức đi, tôi sống đến giờ chưa thấy vết thương nào máu me be bét như ."
"Anh nhất định không chết, trời ạ, tôi thật muốn về nhà."
Nỗi bất an trong khoảng thời gian qua cộng thêm cú sốc lần này, khiến tôi có phần sụp đổ.
Ở đây có súng, có chiến tranh, mạng người không đáng giá, khác hẳn với quê hương tôi.
Đây là lần đầu tiên ở đây, tôi nhận ra vấn đề này.
Tôi vừa lái xe, vừa ở trên bờ vực sụp đổ, mà liên tục nhảy loạn.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng, tôi phải thích nghi.
Hơi thở của người đàn ông bên cạnh dần yếu đi, vẫn đang cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo.
"Đừng sợ, tôi sẽ không chết, cũng sẽ không ."
Tôi chàng thanh niên, chỉ thấy mặt mày đầy máu, tôi vội vàng quay đầu không dám nữa.
Đối phương lại khẽ: "Thật không biết nên là nhát gan hay dũng cảm nữa."
Trong xe, mùi máu ngày càng nồng, tôi gần như muốn nôn, không thêm gì nữa.
Bạn thấy sao?