3.
Như tôi đã đoán, tôi vẫn bị nhà họ Tống giữ lại.
Chỉ khác với nguyên chủ trong sách, bọn họ đối xử với tôi có lịch sự hơn một chút.
Dù sao tôi cũng không quan tâm đến danh phận mợ Tống này, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, mà đây là điều nhà họ Tống không muốn thấy.
Thời đại này đối với tôi mà , thật xa lạ.
Tôi không thể quay về quê, tôi không phải là Trương Thúy Bình thật sự, nếu bị người khác phát hiện ra manh mối gì đó, có lẽ bọn họ sẽ coi tôi như tà ma mà thiêu sống. Vì , tôi chỉ có thể ở lại thành phố.
Nhà họ Tống chỉ mượn tôi để Tống Huy Ngôn từ bỏ hy vọng với Âu Dương Nguyệt Hoa, không thực sự muốn tôi trở thành mợ Tống, ở lại nhà họ Tống chỉ là kế sách tạm thời, khi thời cơ chín muồi, tôi vẫn phải rời khỏi đây, tìm con đường sống khác.
Dù sao độc lập tự chủ vẫn tốt hơn sống dựa vào người khác.
Tôi sắp xếp ở một căn phòng rất gần viện của Tống Huy Ngôn.
Trên đường đi, đám người hầu bàn tán xôn xao, có sự tò mò, có sự khinh bỉ.
"Nhìn ta kìa, ăn mặc chẳng ra cái thứ gì, e là ngay cả ăn mày ở thành phố còn tốt hơn ta."
"Thật tội nghiệp cho cậu chủ mà."
Tôi đối với những lời này đều là lơ, không tranh cãi không ồn ào, cũng không tự ti không né tránh, tự tin thoải mái đi qua hành lang, đi đến nơi ở.
Trước phòng có một cây đào, đang vào mùa xuân, hoa đào nở rộ, quả thật là cảnh đẹp.
Tôi ngẩng đầu ngắm hoa, bất ngờ va phải đôi mắt tối đen, là Tống Huy Ngôn.
Hắn đứng trên gác, lạnh lùng tôi một cái, không gì, rồi xoay người rời đi.
Nhìn thì đúng là ghét bỏ tôi thật đây mà.
Sau khi hắn quay người, phía sau lộ ra một hầu mặc sườn xám, dáng vẻ xinh xắn, vừa thấy tôi đã không có vẻ mặt tốt, hừ lạnh một tiếng.
Trong phòng vang lên giọng của Tống Huy Ngôn: "A Sanh, không cần để ý đến ta."
Ái chà! Như thể tôi muốn để ý đến các người .
Tên A Sanh nghe thật hay, cũng quen tai.
Cô ta ở trong sách là hầu từ nhỏ đã cùng Tống Huy Ngôn đến khi trưởng thành, thầm mến Tống Huy Ngôn nhiều năm, là rào cản chân chính giữa Tống Huy Ngôn và Âu Dương Nguyệt Hoa.
4.
Tôi không muốn tham gia vào những đoạn hận thù này, chỉ muốn nhanh chóng tìm cách ổn định cuộc sống, rời khỏi nhà họ Tống, sống sót trong thời đại này.
Ăn nhờ ở đậu, đương nhiên phải sắc mặt người.
Mấy ngày qua, tôi hàng ngày đến thăm hỏi mẹ Tống, thường kể cho bà vài câu chuyện , chọc bà vui vẻ "ha ha" không ngừng, dần dà có vài phần thiện cảm với tôi, đám người hầu bởi cũng không dám tỏ vẻ với tôi nữa.
Chỉ là bà luôn tìm cơ hội để Tống Huy Ngôn dẫn tôi ra ngoài, theo cách mỹ miều là để tôi quen với hoàn cảnh.
Điều này thật hợp ý tôi, tôi có thể tranh thủ cơ hội này để tìm hiểu nơi đây.
Xe ô tô thời dân quốc và hiện đại có hình thức và hiệu suất không giống nhau, mặc dù không tiên tiến bằng hiện đại, tôi lại cảm thấy rất mới mẻ, không nhịn mà hết bên đông lại ngó về bên tây.
Tống Huy Ngôn ngồi bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt, không một lời.
Tôi biết lái xe, thấy tài xế lái xe, hỏi một hai câu về thao tác điều khiển.
Tống Huy Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Yên phận chút đi, chẳng lẽ nào còn học sao?"
"Chưa thử thì sao biết tôi không học ?"
Tống Huy Ngôn không ngờ tôi lại phản bác hắn, cuối cùng cũng mở mắt: "Cho dù là mấy vị tiểu thư phu nhân thường xuyên ngồi xe cũng khó mà học , huống chi là ."
Điều này không sai, chỉ tiếc rằng tôi là một người mê xe, cho dù là loại xe cổ này, tôi cũng đã từng lái, câu hỏi vừa rồi chỉ là để xác nhận thói quen lái xe của thời đại này mà thôi.
Tôi nhướng mày, hắn: "Đánh cược không?"
"Đánh cược gì?"
Tôi chỉ mà không .
Khi tôi lái xe đến ngoại ô một cách suôn sẻ, cũng thể hiện một màn drift* trước mặt hắn, hắn và tài xế đều trợn mắt há hốc mồm.
*người lái xe dùng các kỹ thuật của mình để điều khiển cho bánh ô tô trượt trên đường vẫn đảm bảo tốc độ và điều chỉnh xe theo ý muốn của mình
Tôi nhảy xuống xe, ném chìa khóa cho tài xế, ra vẻ bình thản : "Cũng đơn giản mà, chẳng khác đánh xe lừa gì mấy, có biết đánh xe lừa không, cậu chủ Tống?"
Biểu cảm trên mặt Tống Huy Ngôn suýt không giữ : "Không, chưa từng đánh."
"Vậy thì mới , cái gọi là từng trải, là thấy mọi mặt kiến thức của thế giới này, giống như lái xe ô tô chưa từng đánh xe lừa , mỗi người có kỹ năng sống riêng."
Tôi là ý trong lời, đừng tùy tiện đi coi thường người khác.
Tống Huy Ngôn cũng không tức giận: "Là tôi đã coi thường , muốn gì?"
"Tôi muốn một cơ hội học hành."
Bạn thấy sao?