Kỷ Thì Tuế: “Không có gì, thấy một con muỗi thôi.”
Hệ thống: “Hiểu rồi, muỗi ở trên đầu Từ Niệm, nên ký chủ định đập tỉnh Từ Niệm đúng không?”
Kỷ Thì Tuế: “…”
Tôi dụi mắt ngồi dậy: “Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
“Em…” Anh ấy ngập ngừng, giọng khô khốc, “Em đã trông cả đêm à?”
Tôi đứng dậy rót nước, vừa ngáp dài vừa , “Ừ, cả đêm không có tĩnh gì, em lo lắng.”
Kỷ Thì Tuế “ừ” một tiếng: “Nhưng chúng ta…”
Anh ấy đột nhiên im bặt, không tiếp.
Hệ thống không ngừng thắc mắc: “Ký chủ, đang nghĩ gì ?”
Vì cả đêm không ngủ, tôi cảm thấy mình không tỉnh táo lắm, nên cuộc trò chuyện giữa hệ thống và Kỷ Thì Tuế tôi cũng không nghe rõ.
Kỷ Thì Tuế nâng ly nước ấm lên, ngón tay khẽ vuốt nhẹ chiếc ly.
Anh ấy đáp lại hệ thống: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy… ấy là một người tốt.”
Tôi: “…”
Vừa nhận tấm thẻ “người tốt”, lòng tôi đau nhói.
Kỷ Thì Tuế tiếp tục: “Cảm giác này thật kỳ diệu, mỗi lần mở mắt ra, ấy đều ở bên cạnh.”
Anh ấy dường như đang lẩm bẩm: “Lâu dần, chắc tôi sẽ quen mất.”
Hệ thống không hiểu: “Quen cái gì cơ?”
“Chắc là… quen với nhiệt độ của nước chăng?”
“Ai mà biết.”
Khi ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt của Kỷ Thì Tuế, tôi chỉ cảm thấy tim mình nóng bừng.
Do thiếu ngủ, đầu óc tôi như đặc quánh lại, cả người đau nhức, lưng mỏi vai đau, tôi xoa xoa vai mình, phớt lờ cảm giác kỳ lạ trong lòng và gọi người đến.
Đội ngũ y tế chuyên nghiệp lại xuất hiện, họ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Kỷ Thì Tuế, và cuối cùng mọi người mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ có tôi, Kỷ Thì Tuế và hệ thống của ấy biết rằng cơ thể yếu đi nhiều hơn.
Dù mệt mỏi tôi vẫn phải theo gia đình nhà họ Kỷ để chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, đúng lúc Kỷ Thì Tuế không sao, thì Kỷ Thì Dã lại ầm ĩ muốn giới thiệu chính thức với cả nhà.
Không may, tôi bị kéo đi việc vặt, dù trong nhà có bao nhiêu người giúp việc, tôi cũng không hiểu tại sao lại phải gọi tôi.
Trong lúc bận rộn, tôi tranh thủ lên lầu xem Kỷ Thì Tuế thế nào, tiện thể pha cho một cốc nước ấm.
Anh ấy cầm cốc nước, ánh mắt thẳng vào tôi.
Khoảng cách quá xa, tôi không biết ấy đang nghĩ gì.
Kỷ Thì Tuế khẽ đặt cốc nước xuống, “Niệm Niệm, lại đây.”
Tôi mơ màng bước tới, để mặc ấy vuốt nhẹ mặt tôi, rồi đẩy tôi nằm xuống giường, một tay ấy đặt lên lưng tôi, mũi tôi chạm vào chiếc áo ngủ mềm mại của .
Hương thơm của nước xả vải, pha lẫn với mùi hương dễ chịu không rõ là gì, khiến tôi cảm thấy yên bình.
“Đứa trẻ ngoan.” Anh ấy vỗ nhẹ lưng tôi, giọng rất khẽ, “Ngủ đi.”
8
Tôi ngủ một mạch đến tối.
Khi mở mắt ra, tôi vẫn còn hơi mơ màng.
Vươn vai thoải mái, tôi mới nhận ra Kỷ Thì Tuế đang nằm ngay bên cạnh mình.
Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
Trong mắt ấy phản chiếu gương mặt to tướng của tôi, mỉm sâu, “Tỉnh rồi?”
“Tỉnh… tỉnh rồi.” Tôi vô thức kéo chăn lùi lại, kết quả lùi quá đà mà ngã khỏi giường.
Kỷ Thì Tuế chống đầu, tay kia che miệng ho khan vài tiếng, mỗi lần ho, khuôn mặt lại ửng đỏ.
Tôi vội vàng đắp chăn lên người .
Nhưng chợt nhớ ra bị ám ảnh sạch sẽ, tôi lại nhanh chóng ném chăn đi.
Anh ấy có vẻ mà như đau đớn.
Trong lòng thầm mắng: “Cơ thể này ngày càng yếu rồi, thôi cũng không thoải mái .”
“Em… em sẽ tìm cho cái chăn khác…”
“Không cần đâu.” Anh thu lại nụ , “Đến giờ ăn rồi.”
“Kỷ Thì Dã sẽ giới thiệu với mọi người, chúng ta cũng nên xuống thôi.”
Vì , tôi lại tự mình cố gắng bế lên và đặt vào xe lăn.
Trong lúc di chuyển, tôi còn xoa bóp chân cho , thầm nghĩ, nếu mỗi ngày xoa bóp thêm, liệu có giúp ích gì cho việc hồi phục của không.
Trong đầu tôi chỉ toàn là suy nghĩ về Kỷ Thì Tuế, đến mức quên mất một điều: Nữ chính Nguyễn Bạch Điềm sẽ phát hiện ra bạch nguyệt quang của mình chính là trai của nam chính Kỷ Thì Dã trong bữa ăn tối này.
Vì , khi Kỷ Thì Dã giới thiệu , Nguyễn Bạch Điềm cứ chằm chằm vào Kỷ Thì Tuế.
Kỷ Thì Tuế mỉm lịch sự với ấy, rồi ho vài tiếng, “Xin lỗi, sức khỏe của tôi không tốt.”
Nguyễn Bạch Điềm lúng túng đáp lại, “Không sao.”
Ông nội Kỷ dường như không thích Nguyễn Bạch Điềm lắm, ăn chưa xong đã tự dẫn quản gia ra ngoài đi dạo.
Chờ đến khi ông nội Kỷ rời đi, Nguyễn Bạch Điềm mới lấy hết can đảm chuyện với Kỷ Thì Tuế.
“Cái đó… còn nhớ em không?” Cô ấy vừa vừa xoắn vặn góc áo.
Kỷ Thì Tuế ấy.
Nguyễn Bạch Điềm , “Chính là, trước đây, đã giúp em, em vẫn luôn nhớ, không ngờ lại là…”
Hệ thống: “Wow, đây là truyền thuyết về chiến trường ái sao?”
Tôi ăn cơm chậm hẳn một nhịp, đột nhiên không biết mình có nên ở đây không.
Cốt truyện chính, thật muốn trốn đi cho rồi.
Kỷ Thì Dã nhíu mày: “Em đang gì thế? Em quen trai à?”
“Xin lỗi.” Kỷ Thì Tuế nhạt, “Tôi không nhớ.”
“À, à, xin lỗi…”
Trong lúc tôi đang phân vân có nên lấy cớ trốn đi không, tôi nghe thấy Kỷ Thì Tuế phàn nàn, “Tại sao nữ chính này chuyện chậm thế, có thể nhanh lên không, chậm tốc độ diễn tiến cốt truyện của tôi rồi.”
Kỷ Thì Dã khó chịu, “Ý em là gì? Nói rõ ràng đi! Sao em cứ nhớ đến trai ann?”
Kỷ Thì Tuế cũng góp lời, “Nguyễn tiểu thư, nếu có thể, nên rõ hơn chứ? Dù sao thì vợ tôi cũng đang ở đây, ấy rất hay ghen đấy.”
Tôi bị nhắc tên bất ngờ, nghẹn lại không nên lời.
Nguyễn Bạch Điềm mắt đẫm lệ, đứng đó bối rối một lúc, liếc tôi một cái rồi chạy đi.
Tôi: “…”
Tôi: “???”
Tôi không hiểu, bèn hỏi Kỷ Thì Tuế: “Sao ta chạy mà trước đó còn liếc ấy một cái?”
Kỷ Thì Tuế từ tốn gắp một miếng rau, “Không biết, chắc là vì thấy đối tượng ký chủ xinh .”
“Cảm ơn.” Tôi nhận lời khen.
Cũng gắp một miếng rau, lúc này tôi mới nhận ra cốt truyện đã đến chỗ mà tôi biết.
Kỷ Thì Dã lẩm bẩm: “Phụ nữ thật phiền phức.”
Kỷ Thì Tuế tiếp tục ăn cơm.
Mỗi người một việc, không ai quan tâm đến chuyện của ai, còn tôi thì hơi bối rối.
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở:Ký chủ, đến đoạn cốt truyện mà phải nhảy xuống cứu nữ chính Nguyễn Bạch Điềm rồi.”
Kỷ Thì Tuế: “Tôi biết, tôi không muốn đi.”
Hệ thống: “?”
Kỷ Thì Tuế: “Tôi bị ám ảnh sạch sẽ.”
Hệ thống định gì đó lại thôi.
Hệ thống: “Nhưng nếu không nhiệm vụ quan trọng, ký chủ sẽ bị trừ điểm đấy…”
Kỷ Thì Tuế gắp thêm một miếng cơm.
Hệ thống: “Ký chủ, không quên rằng mình phải tích lũy điểm số để gì chứ?”
Kỷ Thì Tuế: “…”
Dường như ấy đã đưa ra một quyết định lớn, rồi mới đặt đũa xuống.
Anh ấy nở một nụ dịu dàng, “Niệm Niệm, muốn ra ngoài đi dạo, em đi cùng không?”
Trời gió lớn, có khả năng ấy sẽ bị cảm lạnh, nhất là khi vừa mới hạ sốt.
Nhưng tôi không từ chối.
Như hệ thống , việc ấy nhiệm vụ để tích lũy điểm số chắc chắn có lý do của .
Ngoài trời gió rất lạnh, vừa mới ra ngoài, đã ho liên tục.
Ánh trăng như dòng nước, lặng lẽ đổ xuống.
Trên người Kỷ Thì Tuế cũng phủ một lớp ánh bạc.
“Niệm Niệm.” Anh ấy ngước mặt trăng, đột nhiên thốt ra một câu chẳng đầu chẳng đuôi, “Anh từng rất thích phơi nắng.”
“Thích tắm dưới ánh mặt trời, thích đi chân trần trên mặt đất.”
“Chỉ có như , mới cảm thấy mình còn sống.”
Anh ấy lại ho tiếp, tôi không đành lòng: “Chúng ta về thôi nhé?”
Gió quá lớn.
Anh ấy lắc đầu: “Em đi lấy cho một tấm chăn đi.”
Tôi có cảm giác ấy vẫn còn điều gì muốn , đã tự mình lăn xe đi mất.
Khoảng cách đã vượt quá năm mét, tôi không nghe thấy tiếng lòng của .
“Vào lần tới,” ấy quay lại tôi, đôi mắt chứa đựng nhiều điều mà tôi không thể hiểu , “chúng ta đi phơi nắng nhé.”
“Trăng, thật sự quá lạnh.”
9
Trên đường mang chăn cho Kỷ Thì Tuế, thật ra tôi đã biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cốt truyện chính bày ra trước mắt, tôi vẫn còn giữ chút hy vọng may mắn.
Anh ấy có hệ thống, còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật 27 tuổi, dù có cứu Nguyễn Bạch Điềm khỏi nước, cũng sẽ không chết.
Cho đến khi tôi cầm chăn đến bên hồ, mọi người đi qua đi lại, khuôn mặt ai cũng đầy lo lắng, tôi mới bắt đầu hoảng sợ.
Gương mặt trắng bệch của Kỷ Thì Tuế lóe lên trong chớp mắt, và ngay sau đó, bị đưa lên xe cứu thương.
Bị che kín mít.
Dù tôi đứng không xa , tôi vẫn không thể tránh khỏi sự hoảng loạn.
Vì tôi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào liên quan đến .
Cốt truyện đã bị thay đổi.
Rõ ràng việc rơi xuống nước chỉ là yếu tố đầu tiên dẫn đến bệnh tật của Kỷ Thì Tuế.
Kỷ Thì Tuế đã hôn mê suốt năm ngày, ông nội Kỷ dường như trong mấy đêm ngắn ngủi đã già đi thêm vài tuổi.
Rõ ràng còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật 27 tuổi của Kỷ Thì Tuế.
Tôi đã hối hận không biết bao nhiêu lần vì sao lúc đó lại đưa ấy ra ngoài phơi nắng.
Nếu lúc đó không đưa ấy ra phơi nắng, khiến bị bệnh trước thời hạn, trong suốt cốt truyện, việc nhảy xuống nước cứu nữ chính sẽ không khiến hôn mê lâu như .
Chỉ đến bây giờ, tôi mới nhận ra ánh mắt của Kỷ Thì Tuế lúc đó có ý nghĩa gì.
Kỷ Thì Dã đã vài lần đến đây để trút giận lên tôi, còn Nguyễn Bạch Điềm thì khóc lóc, tỏ vẻ yếu đuối, đáng thương, nhào vào lòng Kỷ Thì Dã.
Thật đáng mừng, cảm của nam nữ chính đã có bước tiến lớn.
Nhưng Kỷ Thì Tuế vẫn đang hôn mê.
Bạn thấy sao?