[Xuyên Nhanh] Sau Khi [...] – Chương 7

Tuế Lộ ngẫm một chút, không ngẫm ra mục đích của tên bệnh kiều này là gì, vì quyết định từ bỏ. Dù sao cũng không phải chuyện của , nếu có vấn đề gì, tổng Cục sẽ tìm cách giải quyết, một nhân viên như cứ công ăn lương là rồi. Vì thế, Tuế Lộ bỏ qua ánh mắt ham muốn nóng rực ở sau lưng mình, với thầy chủ nhiệm giáo dục: “Em tới nộp đơn xin nhập học ạ.”

“À, thầy hiểu rồi, đợi thầy chút.” Thầy chủ nhiệm giáo dục đứng lên, cầm tờ đơn nhập học và hồ sơ của Tuế Lộ đi, lát sau lại cầm về một danh sách các lớp học: “Ừm, em thông cảm nhé, giờ các lớp khối mười đã đủ người hết rồi, chỉ còn một lớp duy nhất...”

Nói đoạn, thầy ngập ngừng sang Tần Nguỵ đang hai tay đút túi, rũ mi mắt, vẻ mặt bình thản thong dung đứng ở một bên. Sắc mặt hắn như thường, không ngẩng đầu lên, bộ dạng uể oải u ám, không biết đang nghĩ cái gì.

Thầy chủ nhiệm giáo dục thở dài, với Tuế Lộ: “Em vào lớp đó nhé? Là lớp cuối cùng của khối, tuy không quá tốt cũng...”

Tựa hồ như không biết dùng từ gì để miêu tat, thầy giáo dục chủ nhiệm khựng lại, sắc mặt chẳng tốt đẹp bao nhiêu: “Được rồi, em cứ tạm thời ngồi lớp đó đã, để thầy xem xét chuyển lớp cho em.”

Cô nhóc này là một mầm non ngoan ngoãn, thầy không thể để một mầm non như vào cái lớp đó , sẽ bị dạy hư. Tuế Lộ cũng hiểu tâm sự nặng nề của thầy, : “Không sao đâu ạ, em chưa bài thi phân lớp, nên như cũng rồi ạ. Với lại, lớp nào cũng như nhau mà thầy.”

Thầy giáo dục chút nhiệm cảm muốn khóc, thầy không ngờ trên đời này vẫn còn một học sinh ngoan ngoãn, lễ phép đến nhường này. Vậy thì càng không thể để nhóc này học mãi ở cái lớp đó !

Khát khao muốn chuyển lớp cho học sinh của thầy giáo dục chủ nhiệm bùng cháy mãnh liệt.

Tuế Lộ , không . Cô bỗng cảm thấy người tốt cũng không quá tệ, ít nhất vẫn có thể che chắn cái gọi là hào quang phản diện trong người của .

[Ta đã rồi mà đúng không? Tất cả mọi người đều thích trẻ ngoan.] Ngâm Chỉ chẳng biết chui ra từ chỗ nào, đắc ý dào dạt mà .

“Lần này thì ta cảm thấy ngươi đúng. Làm người tốt sẽ mọi người thích.” Tuế Lộ gật gù, sửa đúng lời nó: “Có điều, ta không đồng ý với cái gọi là trẻ ngoan sẽ cả thế giới thích. Ngươi không biết sao, đứa trẻ hay nũng mới có kẹo ăn, còn trẻ ngoan thì một cái túi giấy bọc kẹo cũng không có.”

Ngâm Chỉ: [...] Nó không thể nào sửa đổi tư tưởng của nữa rồi.

Trong lúc hai thầy trò Tuế Lộ đang chuyện với nhau, cậu trai ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, giọng uể oải mệt mỏi: “Thầy, để em dẫn ấy về lớp nhé. Dù sao đây cũng là học sinh mới lớp em.”

Thầy chủ nhiệm giáo dục nghe thấy lời này, thổi râu trừng mắt Tần Nguỵ: “Bạn học Tần, em xem lại em xem, thầy đã bao nhiêu lần là em không phép trốn học đánh nhau. Em có biết còn hai năm nữa là em phải thi đại học rồi không hả? Cứ thế này thì em thi kiểu gì đây?”

“Dạ, em biết, em phải cố gắng học tập, tiến về phía trước.” Tần Nguỵ chán đến chết nhắc lại mấy câu mà thầu giáo dục chủ nhiệm đến mòn miệng. Mấy cái từ này hắn đã nghe đến chán rồi, một chút cũng không muốn nghe nữa, thế nên, tha cho hắn đi.

Thầy chút nhiệm giáo dục tức xù lông, chuẩn bị kéo tay áo lên nhảy vào đánh với Tần Nguỵ một trận ra trò.

Thầy hiệu trưởng ngồi bên cạnh không nổi nữa, lên tiếng khuyên: “Tần Nguỵ, em là học sinh thì nên có bộ dáng của học sinh. Đừng suốt ngày trốn học đánh nhau, nếu không sẽ không có Omega nào muốn đâu.”

“Em cũng chẳng muốn tìm Omega.” Tần Nguỵ không chút nào để ý : “Vậy giờ em đưa học mới về chưa thầy?”

Thầu hiệu trưởng: “...”

Thầy chủ nhiệm giáo dục vô lực phất phất tay: “...Đi đi, đừng bắt nạt người ta là rồi.”

Nhận lời này của thầy chủ nhiệm giáo dục, Tần Nguỵ cũng chẳng thèm khách sáo mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, trước khi đi còn đưa mắt Tuế Lộ một cái. Tuế Lộ với hắn, sau đó quay sang chào tạm biệt hai thầy, rồi mới chạy chậm theo Tần Nguỵ vào lớp.

Hành lang không bóng người trải dài về phía trước, nắng sớm xuyên qua cửa kính ở hành lang, rơi xuống bóng dáng hai người. Tuế Lộ chậm rì rì theo sau Tần Nguỵ một khoảng cách không gần không xa, đủ để nghe thấy lời hắn : “Cậu là Beta?”

“Ừm, Beta thuần.” Tuế Lộ trả lời rất thật thà, dù sao tên này đã nghe thấy hết rồi, dối cũng chẳng có tác dụng gì.

“Tôi tên Tần Nguỵ, Alpha cấp S, rất vui gặp cậu.” Thiếu niên bỗng dừng lại, nhẹ, nghiêng đầu về phía : “Từ giờ mong cậu giúp đỡ nhiều hơn, cùng bàn.”

Tuế Lộ: “...” Tên phản diện bệnh kiều giới thiệu thì có thể hiểu.

Cái “mong cậu giúp đỡ” kia cũng có thể hiểu. Nhưng cùng bàn là cái gì? Hắn như là sao nha?

Tuế Lộ buồn bực theo hắn về lớp. Lúc vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của giáo viên chủ nhiệm đang đứng lớp. Cô giáo chủ nhiệm của lớp cá biệt đứng hạng chót là một mụ sát tên Ông Nguyệt -  vừa qua tuổi bốn mươi, giọng vang dội, vừa dữ vừa hung - đó là những gì mà Tần Nguỵ với lúc nãy.

Tuế Lộ theo Tần Nguỵ bước vào lớp, thân hình của vốn nhỏ xong, còn là một Beta, tất nhiên, chẳng thể nào cao hơn cậu chàng Alpha cấp S mạnh mẽ trước mặt, vì thế, giáo chủ nhiệm không thấy mà chỉ thấy Tần Nguỵ ngang nhiên bước vào lớp.

Có điều, việc này chẳng thể nào ngăn cản cơn tức của giáo. Ông Nguyệt thấy Tần Nguỵ là lại lên cơn đau tim, ấy trừng mắt mắng hắn: “Em còn có mặt mũi quay về lớp à, em có biết vì em mà lớp mình bị trừ bao nhiêu điểm không hả?”

Tần Nguỵ vẫn là bộ dáng bất cần đời, uể oải không có sức sống như cũ: “Em không biết và cũng không muốn biết.”

Ông Nguyệt: “...” Em muốn bị đánh đúng không?

Tần Nguỵ nhận lấy ánh mắt muốn người của Ông Nguyệt, để lộ người ở ngay phía sau: “À, quan trọng hơn, em dẫn học sinh mới của tới này.”

“Học sinh mới?” Ông Nguyệt phía sau Tần Nguỵ, lập tức thấy một nhỏ xinh xắn đánh , nở một nụ ngoan ngoãn đứng ngay cửa lớp. Lúc thấy ấy, nhỏ ngọt ngào : “Em chào .”

Ông Nguyệt: “...” Thầy chủ nhiệm giáo dục điên rồi đúng không? Sao lại để nhóc ngoan như này vào lớp của ấy! Sẽ bị đám học sinh hư hỏng trong lớp dạy hư đó có biết không!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...