Dung Di xua tay: “Không sao đâu, việc nên mà.” Sau đó, ấy lại ghé vào quầy tiếp tân, chống cằm Tuế Lộ đang bấm điện thoại: “Cô kia là của ạ? Trông chị ấy xinh đẹp thật đấy.”
“Rất xinh đẹp.” Tần Nguỵ khách quan đánh giá một câu: “Nhưng không phải . Anh ghét cậu ta.”
“Ghét?” Dung Di ngẩn người hai giây, sau đó che miệng : “Lần đầu tiên em thấy ghét một người nào đấy. Anh đã việc ở đây nửa tháng, lúc nào cũng uể oải, chán nản, chính chị chủ quán cũng , nếu không phải vì nể quá đỗi đẹp trai thì chị ấy đã đuổi từ lâu rồi.”
Tần Nguỵ trầm mặc không . Dung Di thấy hắn như thì lại càng chắc suy đoán của mình: “Anh có gì đó với chị kia đúng không?”
“Không phải.” Tần Nguỵ phản bác không chút do dự. Hắn chán ghét , chán ghét những kẻ tới gần hắn để đạt mục đích của mình như . Ghét đến mức muốn chết ...
Tần Nguỵ muốn huỷ diệt thế giới này, trong lòng hắn mang thù hận, không có ai dám tới gần hắn, có thể giới này đều sợ hãi hắn. Làm sao lại có người nguyện ý tới gần hắn cơ chứ? Ngay từ đầu hắn nên biết rõ chuyện này mới phải...
Còn về phần Dung Di... Tần Nguỵ thoáng qua ấy, ánh mắt lơ đãng xẹt qua tuyến thể nhỏ xinh giấu dưới miếng dán tuyến thể ở cần cổ trắng nõn kia, ánh mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn. Hắn đã cố huỷ thế giới này quá nhiều lần, cũng phải bắt đầu lại từ đầu quá nhiều lần. Lần nào cũng , thời điểm xuất phát và kết thúc cũng giống như nhau, không sai lệch dù chỉ một giây.
Lần duy nhất bị sai quãng thời gian là lần gần đây nhất, khi hắn lợi dụng tên Dung Di này để huỷ diệt thế giới. Hắn đã quay về khi hắn bảy tuổi, không giống như những lần trước...
Vậy nên, lợi dụng Dung Di, có thể huỷ diệt thế giới. Nếu có thể lợi dụng ấy để khiến thế giới này biến mất, hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả của bản thân mình, kể cả thân thể hay cảm...
Tần Nguỵ rời ánh mắt đi, không Dung Di nữa mà quay sang phía Tuế Lộ. Còn về phần nàng tới cứu vớt thế giới này, hắn sẽ từ từ xử lý.
Tuế Lộ không biết mạng sống của mình bị nhắm tới, đang cãi nhau loạn xạ với Ngâm Chỉ: “Ngươi ta nghe xem, đối tượng cứu vớt rõ ràng đã ấn định là u ám cơ mà, sao hắn lại đi công thế?”
[Thế bây giờ vì người ta u ám nên không phép đi công à? Vậy người ta lấy cái gì để nuôi sống người ta đây hả?] Ngâm Chỉ rất là buồn bực, sao nó lại phải ký kết với vị ký chủ thất thường như này chứ?
“Hắn có thể ông chủ mà?” Tuế Lộ không phục, thiết lập nhân vật vẫn còn đó, sao đối tượng nhân vật lại đi công việc chẳng liên quan gì đến thiết lập chứ? Đây là buff nặng đó!
Ngâm Chỉ: [...] Tư duy của ký chủ lúc nào cũng kỳ ba như , chẳng biết nó có thể hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt này một cách bình thường không nữa.
Thật mệt tim quá đi.
Tuế Lộ tán gẫu hăng say với Ngâm Chỉ một lúc, sau đó tiếp tục bấm điện thoại di . Kế đó, một ly cà phê đen đặt lên bàn của . Mùi hương rất nồng, Tuế Lộ cảm thấy quán này khá là chất lượng đó chứ.
“Cảm ơn.” Tuế Lộ lễ phép cảm ơn một tiếng, không ngẩng đầu lên, tiếp tục bấm bấm điện thoại di .
“Cái đó...” Mặc dù không chuyện vị nhân viên bưng đồ uống tới cho không muốn buông tha như . Cô nhỏ đứng đó, khẩn trương túm túm tà váy đồng phục nhân viên: “Em có thể xin phương thức liên lạc của chị không ạ?”
“Em là...” Tuế Lộ ngẩng đầu lên . Cô trước mặt quả thật rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, mái tóc vừa dài vừa đen, đôi mắt to linh như cất cả ngàn vì sao. Đúng là không chê vào đâu .
“Em tên Dung Di ạ.” Cô nhỏ kia rất tươi tắn, cách chuyện cũng rất lòng người, vừa đã biết là con ngoan, trò giỏi.
Tuế Lộ: “...” Dung Di, ồ, đây không phải là nữ chủ của tiểu thế giới này à? Đúng là xinh đẹp nha. Nhìn bộ trang phục này... có vẻ đây là đồng nghiệp của đối tượng nhiệm vụ nhỉ?
Tuế Lộ cảm thấy khá là phấn khích rồi đấy. Nữ chủ đã gặp đối tượng nhiệm vụ, là sử dụng kế hoạch cứu vớt thứ hai rồi.
Cô mỉm với Dung Di: “Được. Chị tên Tuế Lộ, rất vui khi gặp em.”
Ánh mắt Dung Di sáng như sao chằm chằm gương mặt tuyệt thế của Tuế Lộ. Trời ơi, nhan sắc thần tiên gì thế này? Sao lại quyến rũ như này chứ?
Tuế Lộ và Dung Di trao đổi phương thức liên lạc xong, còn chuyện với nhau thêm một chút. Cuộc chuyện của hai người chủ yếu xoay quang vấn đề học tập và việc, cũng không có gì quá đặc sắc.
Nhưng Tần Nguỵ đứng ở chỗ quầy tiếp tân lại không như . Nhìn nụ trên mặt Tuế Lộ, hắn cứ cảm thấy có gì đó trong ngực mình đang sôi lên sùng sục. Tức giận.
Hắn chẳng biết tại sao mình lại vô cớ tức giận, cảm giác này không thể bỏ qua, nó làn trái tim hắn như bị đâm vào một nhát. Đau. Chua xót. Khó chịu. Tất cả trộn lẫn lại, vừa phức tạp, vừa chán chường.
Đến khi Dung Di quay lại quầy tiếp tân rồi, Tần Nguỵ mới giả bộ lơ đãng hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Tại sao lại có thể chuyện với nhau thân thiết như chứ!
Bạn thấy sao?