Thời Vi:
“Bây giờ đều đã mấy trăm năm rồi, không phải tôi vẫn còn đang sống tốt đấy sao?”
Chủ Thần tức khắc đau lòng ,
“Cô không nghĩ tới việc trở thế giới ban đầu của sao?”
Thời Vi:
“Tôi vì cái gì phải trở về thế giới ban đầu?”
Chủ Thần lại không cam lòng:
“Cô không có thân nhân bằng hữu gì sao?”
Thời Vi:
“Tôi khi nào thì có cái loại đồ vật này?”
Chủ Thần trầm mặc vài giây, giọng càng thêm lạnh lùng, ha hả :
“Cho nên đây là nhất định không chịu đi, có phải không?”
Thời Vi chớp mắt, nghiêm túc :
“Tôi không có lý do để rời đi nơi này, hơn nữa tôi còn muốn ở lại nơi này cùng với mọi người nữa kia mà, tôi đi rồi bọn họ nhớ tôi thì phải sao bây giờ, những bằng hữu từng cùng tôi giao chiến, đều để tôi chờ bọn họ đâu…… Khụ, tóm lại là tôi luyến tiếc các nhỏ đáng của tôi nha.”
Chủ Thần lạnh lùng ,
“Một khi đã như , tôi liền không khách khí với nữa.”
“Dựa theo quy định khẩn cấp của thế giới xuyên nhanh, năng lượng của đã vượt qua điểm giới hạn mà một số thế giới nhiệm vụ có thể chịu đựng, có khả năng ảnh hưởng đến sự cân bằng và ổn định của thế giới nhiệm vụ, bây giờ đem lưu đày đến vị diện cấp thấp, trừ phi dựa theo quy định hoàn thành nhiệm vụ, nếu không, không thể rời đi những thế giới đó, người khác cũng không có biện pháp tiến vào những thế giới đó.”
Thời Vi còn không kịp kháng nghị, trước mắt tối sầm liền mất đi ý thức.
Làm xong chuyện này, Chủ Thần mới có thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong khoảng thời gian này cứ để cho ta chơi một mình đi, ít nhất ta cũng không thể đi ra ngoài tai họa cho người khác!
………………
Thời Vi cảm thấy cơ thể của mình vô cùng nặng nề, ý thức mơ màng, tay cũng không thể nhúc nhích một chút, linh hồn giống như đang bị giam cầm ở trong một cơ thể khác, đồng thời một dòng ký ức không thuộc về nháy mắt tràn vào trong đầu.
Tề Tĩnh là một bé mồ côi, mẹ mất sớm, ba qua đời trong một vụ tai nạn giao thông năm học cuối cấp cao trung. Ở lúc Tề Tĩnh cảm thấy bi thương nhất, thời điểm cuộc sống tương lai mù mịt không thấy ánh sáng đó, đã gặp Hàn phu nhân đến tham dự tang lễ của ba .
Người phụ nữ thanh lịch và xinh đẹp xuất hiện trong tang lễ của ba , với ánh mắt hoài niệm cùng sự phức tạp, bà ấy với mình là tốt của ba , sau này sẽ chăm sóc cho , để không cần phải sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên Tề Tĩnh thấy Hàn phu nhân, trước đó, cũng không biết ba mình còn có một người thân như , dù sao nhà bọn họ cùng với Hàn gia, trước nay đều không tồn tại trong cùng một thế giới.
Nhưng lời sẽ chăm sóc của Hàn phu nhân cũng không phải là lời suông, bà đã đem Tề Tĩnh vẫn còn ngây thơ đã mất đi nơi nương tựa về nhà, để sống một cuộc sống vô tư vô lự, dành cho thương cùng sự quan tâm.
Ở một mức độ nào đó mà , Tề Tĩnh thật sự rất may mắn. Tuy ba mẹ đã mất lại không phải chịu đựng khổ nhọc như những đứa trẻ mồ côi khác , càng không trải qua những khó khăn của hiện thực … Thời gian từng ngày trôi qua, Tề Tĩnh lớn lên càng hiểu Hàn phu nhân đối xử với mình rất tốt, bởi đối với Hàn phu nhân là thiệt kính cùng tôn trọng.
Cũng chính là ở Hàn gia, Tề Tĩnh nhận biết Hàn Tấn.
Hàn Tấn là con trai duy nhất của Hàn phu nhân, lớn hơn năm tuổi. Hàn Tấn xuất thân từ hào môn, đẹp trai, trầm ổn, ôn tồn lễ độ. Anh cũng không vì thân phận của Tề Tĩnh mà ghét bỏ , thậm chí ngẫu nhiên cũng sẽ chăm sóc … Dù thời gian bọn họ ở chung cũng không nhiều, Tề Tĩnh vẫn bất tri bất giác mà thích Hàn Tấn, giống như nỗi khao khát của một dành cho một chàng hoàng tử.
Mặc dù Tề Tĩnh có cảm với Hàn Tấn, không lại dám thể hiện ra điều đó. Cô hiểu rõ mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi tạm thời nhận sự giúp đỡ của Hàn phu nhân mà thôi. Cùng với Hàn Tấn có xuất thân từ hào môn, là thiên chi kiêu tử(*) khác nhau một trời một vực.
Cô biết rằng ảo tưởng của mình có chút không thực tế, về sau cuối cùng cũng sẽ biến mất… thẳng cho đến khi phát sinh một việc ngoài ý muốn.
Thời điểm Tề Tĩnh chuẩn bị tốt nghiệp đại học, Hàn phu nhân lâm bệnh.
Hàn phu nhân mắc bệnh Alzheimer. Càng ngày bà càng nhớ ít đi, thời gian tỉnh táo cũng càng ngày càng ít. Chuyện công ty đã có Hàn Tấn lo, điều duy nhất bà ấy không yên tâm đó chính là Tề Tĩnh.
* Thiên chi kiêu tử là con cưng của trời.
Bạn thấy sao?