“Tôi sao…”
Người phụ nữ khẽ mỉm , ánh mắt dịu dàng, giọng ngọt ngào:
“Tôi là tới để cảm ơn các người nha.”
Anh chàng tóc vàng đẹp trai:
"Cái quái gì ?"
Chàng trai tóc đen: "???"
Cô váy đỏ: "Nà ní ?"
Cô nhẹ nhàng vén mái tóc dài buông xõa bên tai, trong đôi mắt dịu dàng nở nụ nhàn nhạt:
“Cảm ơn các người đã giúp tôi dẫn dụ ác long rời đi, nếu không thật là có chút phiền phức. Tôi khâm phục sự dũng cảm và nỗ lực của các người vô cùng, chỉ đáng tiếc..."
Lời còn chưa dứt, thiếu nữ váy đỏ ánh mắt dữ tợn, cầm lấy con dao dài màu đen trong tay, hừ lạnh một tiếng:
"Đừng nhảm nữa, mau giao đồ vật trong tay ra đây!"
Trong nháy mắt, ba người từ ba hướng lao về phía đang đứng phía trước! Làm cho không có đường để trốn thoát!
Đây là sự ăn ý mà họ đã mài dũa trong hàng ngàn trận chiến, chẳng sợ đối mặt với những nguy hiểm không biết có tồn tại hay không, họ không bao giờ bỏ cuộc và chiến đấu hết mình, chết này là có thể lấy mắt thần Odin!
"Thật là, các nhóm ký chủ bây giờ không có chút xíu hài hước xíu nào cả. Không phải nên hợp tác với kẻ xấu để cho hết câu sao? Trên TV đều là diễn như mà..."
Cô thấp giọng oán giận một tiếng, tuy là như , lúc đối mặt với những sát chiêu tàn nhẫn, vẫn bình tĩnh như cũ, giống như đã sớm biết trước điều này. Cô giơ bàn tay mảnh khảnh của mình lên không trung, trong tay lập tức xuất hiện một ngọn thương cao hơn cả người !
Ngọn thương đưa về phía trước, lực lượng đáng sợ đem ba người kia hất văng ra ngoài, hộc máu ngã xuống đất.
Sự chênh lệnh về thực lực giữa hai bên không có thể bù đắp về mặt kỹ năng, đó là tuyệt đối bị nghiền áp. Nghĩ đến đây, cả ba người đều lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô thở dài, cụp mắt thương bọn họ, chậm rãi :
“Rõ ràng có thể chuyện thật tốt mà, cớ gì một hai phải thủ chứ? Tình cùng sự tín nhiệm giữa người với người đâu rồi? Thôi… Cũng may tôi luôn là người luôn luôn coi trọng việc lấy ơn báo oán. Tuy rằng các người thủ với tôi trước, mà tôi vẫn quyết định đưa các người về nhà miễn phí. Không cần phải cảm ơn tôi đâu."
Cô mỉm , ở trên đống đá quý giậm nhẹ chân một cái, đống đá quý khổng lồ đột nhiên bắt đầu sụp đổ, toàn bộ cung điện rung lắc giống như là đất. Cả ba người một bên hộc máu một bên liều mạng chạy ra ngoài, còn không chạy bọn họ sẽ bị đè chết! Nhưng rốt cuộc vẫn là chậm một bước, bị cây cột trong cung điện ngã xuống đè lên người hơi thở thoi thóp, nghe trong đầu truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống nhiệm vụ thất bại sắp thoát ly khỏi thế giới, bọn họ quay lại thoáng qua với mái tóc dài cao cao tại thượng kia, rồi lại đến viên ngọc màu vàng trên tay , nghĩ rằng chính mình trăm cay ngàn đắng mới đến đây, mắt thấy nhiệm vụ sắp thành công... cuối cùng bảo vật lại bị người cướp đi, mọi sự chuẩn bị đều trở nên vô ích, trong mắt tràn đầy hận ý!
Khuôn mặt tuấn mỹ điềm tĩnh của chàng tóc vàng lúc này điên cuồng vặn vẹo:
"Mẹ kiếp——"
Giọng thê lương của thiếu niên tóc đen:
“Con mẹ nó......"
Trong mắt thiếu nữ váy đỏ tràn đầy sát ý, phát ra âm thanh chói tai bằng tiếng Nhật:
“絶対にきさまを殺す!”
( Tôi chắc chắn sẽ chết !")
Bạn thấy sao?