Lớp mới khá yên tĩnh..
đó là suy nghĩ đầu tiên của , khá trầm lắng không quan tâm quá việc của người khác
Bất quá chuyện này khá tốt, không sân si cuộc đời hạnh phúc !
Tuyết Ly ngu ngơ phát ngốc đến hết tiết rồi liền tranh thủ về nhà ngoan ngoãn bài tập thiết kế thầy giao..
nào ngờ vừa bước ra cửa lớp liền chạm mặt nam chủ
Hắn một thân đồng phục nghiêm túc, gương mặt phả ra từng tiếng thở nặng nề, tóc tai có chút ẩm ướt do mồ hôi..
chắc không phải là vừa nghe tiếng chuông chạy ngay qua đây đó chứ ?
Vậy thì chạy cũng quá nhanh đi, bởi ngành máy tính và nghệ thuật tách biệt hẳn một khu lận mà..
Không đợi suy đoán thêm thì ánh mắt hán đã quay sang chạm đến ánh của , Tuyết Ly hồi thần, con ngươi có chút thất thố né tránh tầm của nam sinh..
ra vẻ như một người xa lạ chẳng biểu hiện gì thêm mà đi thẳng
Quân Niệm nhíu mày cũng nhanh chân bước qua chặn đường lại, thấy có ý muốn né tránh liền giữ chặt tay một đường đi thẳng ra khuôn viên phía sau trường
- Buông ra !!
Tuyết Ly bàn tay bị nắm đến đỏ in một mảng liền khó chịu hắn ..
Quân Niệm cũng theo tầm mắt xuống tay ..
biết bản thân dùng quá sức cũng không biết nên sao..
bao nhiêu lời muôn nghẹn thành một đoàn cố gắng mà giữ lại..
"…"
- Rốt cuộc cậu muốn cái gì ?
Tuyết Ly nheo mày tức giận, chẳng kiên nhẫn nổi mà lớn tiếng lạnh lùng..
"…" Tuyết Ly chưa từng dùng giọng điệu này với hắn..
Quân Niệm hít sâu một hơi điềm tĩnh mà ..
áy náy mở lời
- Xin lỗi..
[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ +5, bây giờ là 45 ]
- Về cái gì ?
- Tất cả..
Cô nghe như không nghe chẳng để tâm lắm mà nhạt nhẽo đáp lại
- Không cần..
nếu đã xong thì phiền tránh qua một bên, tôi muốn về nhà !
- Cậu còn giận à ?
Thấy như , thì kêu hắn biết sao..
trước kia dù quá đáng thế nào thì chỉ cần hắn xin lỗi một tiếng mọi chuyện đều ổn thỏa..
sao bây giờ..
Tuyết Ly như thấu cái suy nghĩ trẻ con kia cũng không khỏi giễu một tiếng chàng trai trước mắt nghiêm túc rõ một lần
- Quân Niệm..
chúng ta quen nhau từ nhỏ, thật ra ban đầu tôi cũng nghĩ như cậu..
có lẽ tôi sẽ kiên nhẫn như thế đối với cậu đến suốt đời
Hai chữ "suốt đời" buông xuống toàn thân như bất lực mà lắc đầu..
chẳng để hắn phản ứng lại, Tuyết Ly bèn nhanh chóng cúi đầu tiếp
- Nghe tôi hết đi !
- Chúng ta điều đã lớn..
sau này có một số chuyện tôi càng nhận thức rõ hơn, dù đúng hay sai tôi điều rất biết ơn cậu..
cậu gắn bó với tôi giúp tôi trưởng thành..
mặc dù trưởng thành này gắn với nhiều thương tổn tôi chưa từng ngờ đến..
Tuyết Ly dừng một lúc thở dài, mày dãn ra buông lỏng mà một cái hắn chân thành nhẹ giọng
- Nhưng thật lòng đã không trách cậu nữa..
cảm có thời hạn, hết hạn rồi thì cứ để nó qua !
Hắn nhỏ tinh ranh năm nào giờ đây trong mắt đầy tâm sự, không còn vô tư hắn là phát sáng mê luyến mà chỉ đơn giản đạm bạc..
Nghĩ đến đây Quân Niệm cũng im lặng..
trong lòng có một tảng đá nặng nề không rõ rơi xuống
[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ +10, bây giò là 55]
Tuyết Ly ôn hòa chẳng liếc thêm mà để lại một câu chào rời đi
- Chúng ta không ai nợ ai cả..
vì sau này cứ sống tốt cuộc sống của mình đi..
Tạm biệt !
Sau này đừng tìm tôi nữa..
Ý là như thế phải không ?
[ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ +5, bây giờ là 60 ]
Ánh sáng của mặt trời vào giữa ban trưa luôn người khác thấy gay gắt mà cúi đầu né đi..
bóng dáng rời đi cũng kéo dài đến tận khi va vào điểm yếu của hắn..
Cô thay đổi..
hắn chẳng kịp phòng bị
…
Con người sợ nhất là thói quen..
thói quen một khi hình thành sẽ rất bình thường, thậm chí có thoải mái thì bản thân cũng theo bản năng mà chẳng để ý..
đến khi mất đi mới biết nó trống rỗng đến nhức nhối đến nhường nào..
Mười mấy năm..
quên là quên dễ dàng sao ?!
--- ---
Tuyết Ly quay trở về nhà liền lên thẳng phòng mình tập trung vào bài tập vẽ thiết kế mà sáng tạo, giáo viên đã nếu tốt sẽ có cơ hội dự thi..
thậm chí là một suất du học, điều này đối với nguyên thân mà là một bước ngoặt không thể bỏ qua
Nhìn thấy con hăng hái như thế người cha như ông cũng vui lây..
có một số vấn đề ông thật trốn tránh không khỏi..
Việc này mới nghe hệ thống báo cáo..
đó chính là thư ký bên cạnh ông suốt 10 năm nay đột ngột mở lời tỏ , người cha như ông chưa từng nghĩ đến tiến thêm một bước nay lại có chút lung lay..
ai lại chẳng muốn đi tìm hạnh phúc cho chính mình, ông sợ con tủi thân nên đắn đo mãi rồi cũng đè nén xuống
Tuyết Ly cũng dừng bút suy tư, khoảng chừng 3 năm nữa sẽ rời thế giới này..
thì chẳng ai chăm sóc ông tuổi xế chiều, đây cũng chính là điều trăn trở..
Ông ấy quá tốt, xứng đáng có nhiều hơn..
Nghĩ ổn thỏa rồi liền lên kế hoạch tác thành cho hai người..
thư ký ấy xem qua dữ liệu rồi, cũng thấp hơn ông không bao nhiêu hơn thế xuất phát từ ngưỡng mộ nhiều năm tiếp , do không ai phù hợp hơn nữa
"…" Ok !
--- Mặc Gia ----
Bên này lại không yên ổn , người trong nhà đang rơi vào trạng thái lo sợ..
cậu chủ nhỏ cùng ông chủ chiến tranh lạnh thì thôi đi, nay cậu chủ về vẻ mặt lạnh ngắt mà đi thẳng vào phòng một bước không ra..
Nhắc đến với bà chủ, bà cũng chẳng thèm quản luôn..
Bà ấy đang nghĩ đến việc con dâu nhỏ bị rơi mất, xót xa chưa dứt đây này..
đúng là thằng con vô tâm ! Uổng công con nhà người ta chạy theo nhiều năm..
Hừ hừ ..
sao bà có thể đẻ ra thằng con như thế ? Lúc trước đẻ ra cái trứng ăn là rồi !!
Càng nghĩ càng tức, mẹ Quân liền thẳng một mạch vào bếp bảo quản gia tối nay chuyển cơm tối thành hột vịt lộn !
( Quản gia ) : ....
Bạn thấy sao?