Giang Nhu sợ coi thường nên thêm hai câu: “Lúc cha mẹ em còn trẻ là thanh niên trí thức, xuống nông thôn bị thương, nhất là cha em, để lại bệnh thấp khớp, vừa đến trời mưa và mùa đông là chân vừa lạnh vừa đau, mẹ em mắng ông ấy đáng đời, lúc còn trẻ ông ấy không ý sức khỏe.”
“Em không muốn lúc già rồi còn phải chăm sóc đâu, bản thân không đậy mà còn phải chăm sóc một lão già, thế thì quá thảm.”
Chân Lê Tiêu nhẹ nhàng chạm vào nước ấm hầm hập, bởi vì trong thùng có cây ngải nên trong căn phòng cũng có mùi nồng nặc, mắt rơi vào lớp hơi nước nghi ngút, nghe thấy lời này tựa như đã thấy dáng vẻ lúc hai người đã già sau này.
Anh ích kỷ mà nghĩ, nếu quả thật có một ngày như , thật ra cũng không tệ.
Có lẽ không biết, cuộc sống bình thường mà người khác chạm tay là có lại từng là ước mơ tha thiết của .
Trước kia, đêm giao thừa hàng năm đều ăn một gói mì ăn liền hoặc là mấy miếng bính cho xong chuyện, nhà người khác đoàn viên vui cả sảnh đường, chỉ có thể ngồi ở đường mà , xong lại một mình lặng lẽ đi mất.
Lê Tiêu ngâm chân xong lại trở lại trong chăn, Giang Nhu lại lần nữa chạm vào chân của , lần này đã ấm rồi, cố ý nhỏ giọng hỏi: “Có phải tốt hơn nhiều rồi không?”
Con bé nằm ở chính giữa đã ngủ rồi, Giang Nhu không dám chuyện lớn tiếng.
Lê Tiêu liếc mắt , khẽ ừ một tiếng.
Không phải lười, chỉ là đã quen cuộc sống tùy tiện một mình khi trước, thời điểm đó chăng hay chớ, không để ý điều gì, bao gồm cả bản thân mình.
Ngày hôm sau, Giang Nhu nhớ đến chân của Lê Tiêu, cố ý đi bệnh viện mua mấy cây nhân sâm, không hiểu lắm, trước đây nhà có ai đổ bệnh thì sau khi khỏe mẹ đều sẽ mua nhân sâm đỏ canh gà canh xương sườn bồi bổ.
Ăn tết nên trong nhà vừa hay mua không ít xương sườn, thế là mấy ngày kế tiếp, ngày nào Giang Nhu cũng nấu canh sườn nhân sâm cho Lê Tiêu ăn.
Qua một thời gian ngắn phải đi rồi, đến lúc đó lại phải lao tâm lao lực, bây giờ không nhân cơ hội bồi bổ thì khẳng định thân thể ăn không tiêu.
Không biết là ngâm chân hay là canh sườn nhân sâm có tác dụng, hoặc là cả hai đều có, Lê Tiêu cảm giác chân trái của chính mình quả thực không lạnh nữa, không chỉ không lạnh nữa mà thân thể mình còn phát nhiệt, cơm nước xong đều phải cởi áo bông, nếu không còn đổ mồ hôi.
Bây giờ đang ở tuổi nhiệt huyết hăng hái, bồi bổ nhiều như , thân thể quả thật có chút không chịu nổi, rõ ràng nhất chính là sự thay đổi cả thân thể lúc sáng sớm tỉnh lại.
Sáng hôm mùng tám, thậm chí Lê Tiêu còn nóng đến chảy máu mũi, thân thể rất hưng phấn.
Giang Nhu bị đánh thức, lau máu mũi lại càng hoảng sợ, cẩn thận dời đến giữa, mới vừa tỉnh không quá ý, hình như không cẩn thận đè lên cái gì, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn.
Giang Nhu bất giác phản ứng lại, khuôn mặt hồng hồng, nhỏ giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Lê Tiêu đã lau khô máu mũi, thấp giọng : “Anh vào phòng tắm.”
Giang Nhu có phần hổ thẹn: “Có cần em giúp không?”
Cô chỉ thuận miệng không ngờ tác đứng dậy của người đàn ông sững lại, hình như đã hiểu lầm cái gì, sau đó sâu xa, âm thanh khàn khàn hỏi: “Giúp thế nào?”
Giang Nhu không phải là trẻ con, tất nhiên hiểu ánh mắt của , mặt đỏ lên, cuối cùng nhỏ giọng : “Anh có thể nằm xuống.”
Lê Tiêu thực sự nằm xuống theo lời.
Giang Nhu bất chấp : “Nhắm mắt lại.”
Anh nhắm mắt lại.
Giang Nhu sợ không nhắm chặt, còn vươn một tay che, sau đó tay kia lặng lẽ thò về phía .
Qua rất lâu, hơi mất kiên nhẫn hỏi: “Anh xong chưa?”
Lê Tiêu rầu rĩ không lên tiếng.
Hôm mười bảy con khai giảng, Lê Tiêu định đợi đến hôm hai mươi tư mới đi.
Sau khi đưa con đến trường học, hai người về đến nhà cũng chẳng có gì bèn xem TV, em một lúc là dính vào nhau, sau đó hôn ở trên giường, thậm chí cuối cùng còn chui vào trong chăn.
Hôm hai mươi ba là thứ bảy, buổi trưa lúc ăn cơm Lê Tiêu bảo con lát nữa đến nhà bà hàng xóm chơi.
Cô bé hiếm khi không ỷ lại vào mẹ, còn rất hiểu chuyện gật đầu: “Con biết rồi, cha mẹ muốn sinh em trai em .”
“...”
Khuôn mặt Giang Nhu đỏ bừng, vội vàng : “Ai bảo? Không thể nào.”
Dưới bàn dùng sức đạp Lê Tiêu.
Cô bé ngẩng đầu , với vẻ mặt mong đợi: “Nhưng mà con muốn có em trai em , họ đều có em trai em , con sẽ một người chị tốt.”
Lê Tiêu bất thanh sắc: “Ăn cơm trước.”
Bạn thấy sao?