Người đàn ông đối diện yên lặng một hồi, ngay khi Giang Nhu dự định đổi cách hỏi thì nghe : "Trước đây chưa từng thích bất kỳ người nào, muốn luôn mãi ở bên em."
Lần này đổi thành Giang Nhu yên lặng.
Lê Tiêu thấy không lời nào, cũng trở nên trầm mặc, dường như đang chờ một kết quả.
Cuối cùng khuôn mặt Giang Nhu hơi nóng lên : "Anh để tôi nghĩ đã."
Lê Tiêu khẽ ừ một tiếng.
Chờ cúp điện thoại, Giang Nhu mới hối hận không hỏi thích cái gì ở mình, có điều chờ lần sau gọi điện thoại, Giang Nhu lại không tiện hỏi nữa.
Thời gian sau này, Giang Nhu vừa đọc sách vừa chuẩn bị thi đại học.
Ngày quốc khánh, trường mẫu giáo cho nghỉ bảy ngày, Giang Nhu dẫn theo nhóc tới thành phố S chơi.
Cô nhóc vô cùng hưng phấn, biết sắp đi tìm cha, buổi tối hưng phấn đến mức không ngủ .
Sáng hôm sau, trời chưa sáng Giang Nhu đã dẫn bé ra cửa, không đi xe buýt mà chờ ở bên lề đường, đợi khoảng 20 phút xe đã tới, bởi vì chỉ chơi mấy ngày, Giang Nhu không mang nhiều đồ, chỉ xách một cái túi màu đen và mang theo một bọc nhựa màu đỏ, bỏ vào trong túi nước, giấy và đồ ăn.
Hai mẹ con mặc quần áo nhẹ nhàng, ngồi xe một ngày, hơn năm giờ chiều đến thành phố S, Giang Nhu không có đi tìm Lê Tiêu luôn, thậm chí trước khi đến cũng không với .
Nhìn sắc trời không còn sớm, Giang Nhu dẫn nhóc xe vào trong thành phố, sau đó tìm một quán ăn ăn cơm, ăn xong đặt trước một khách sạn tốt.
Lần đầu tiên nhóc rời nhà xa như , một đường đều theo sát mẹ, đầu nhỏ liên tục lắc lắc, đều chưa từng thấy qua.
Lúc ăn cơm trong nhà hàng náo nhiệt, cũng không dám ăn từng ngụm từng ngụm.
Đến trong phòng khách sạn, thấy chỉ có mình và mẹ, mới hơi hoạt bát một chút.
Lúc này Giang Nhu mới nhớ phải gọi điện thoại cho Lê Tiêu. Lê Tiêu ở đầu kia dường như đang chờ điện thoại của , gọi tới lập tức nghe hỏi: "Bây giờ em ở đâu? Anh đến tìm em."
Giang Nhu kinh ngạc, "Anh biết rồi hả?"
Lê Tiêu ừ một tiếng, "Anh gọi điện thoại cho nhà không ai nhận, nên gọi cho thím Vương, thím ấy em đã tới."
Giang Nhu tiếc nuối, vốn còn muốn cho một niềm vui bất ngờ, vẫn báo địa chỉ.
Biết Lê Tiêu muốn tới tìm mình, Giang Nhu dẫn theo An An vào buồng tắm tắm rửa trước, Giang Nhu còn chưa tắm xong Lê Tiêu đã đến, là nhóc mở cửa.
Cô bé thấy cha vô cùng vui vẻ, "Cha ——"
Mặt mày Lê Tiêu nhu hòa, sờ đầu bé, "Mẹ con đâu?"
"Mẹ đang tắm."
Lê Tiêu liếc buồng tắm, dừng một chút, rồi dẫn con đi vào.
Chờ lúc Giang Nhu đi ra, Lê Tiêu đã cùng con xem TV.
Giang Nhu mặc váy, xõa tóc dài đi ra, vừa ra đã đối diện với ánh mắt của Lê Tiêu, chột dạ dời tầm mắt trước, "Vốn dự định sáng mai đi tìm ."
Lê Tiêu rũ con mắt xuống, : "Anh xin nghỉ một ngày, ngày mai dẫn các em đi ra ngoài chơi một chút."
Giang Nhu "à" một tiếng, "Sẽ không lỡ việc của chứ?"
"Không."
"Vậy thì tốt."
Lê Tiêu cũng đi tắm rửa sạch sẽ, cầm theo quần áo tắm rửa, quên mang khăn, Giang Nhu thấy lục tung trong túi, sau khi biết không mang khăn, bảo dùng cửa mình.
Tay lấy quần áo của Lê Tiêu dừng một hồi, "Anh dùng khăn khách sạn cũng ."
Giang Nhu cau mày, "Khăn khách sạn không sạch sẽ, nếu như không chê thì dùng của tôi đi, tôi để ở trên quần áo, còn chưa giặt."
Lê Tiêu một cái, sau đó đáp một tiếng .
Giang Nhu cũng không biết có phải mình cả nghĩ quá rồi không, bị cái kia của cho hơi đỏ mặt.
Buổi tối lúc đi ngủ, nhóc vẫn giống như trước, nằm ở giữa, nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng hít thở, Giang Nhu rất lâu cũng không ngủ , cuối cùng nhỏ giọng hỏi người đàn ông ở một bên khác, "Anh ngủ chưa?"
Đầu kia rất nhanh truyền đến tiếng tỉnh táo, "Chưa."
Trong bóng tối, Giang Nhu mím môi nở nụ , trong lòng vui vẻ.
Bạn thấy sao?