Giang Nhu rất cảm kích Lê Tiêu, buổi tối một bàn đồ ăn ngon cho .
Cơm nước xong, tự mình rửa mặt rồi lại lấy một chậu nước tắm cho .
Lê Tiêu dáng vẻ ân cần, không gì.
Buổi tối nằm ở trên giường, Lê Tiêu hiếm khi chủ mở miệng: "Ngày mai tôi đi ra ngoài một chuyến, có lẽ phải một tuần sau mới về."
Giang Nhu đang chơi với đứa nhỏ, nghe như thế, cũng không hỏi nhiều, gật đầu đáp một tiếng, "Được."
Lê Tiêu là một tuần lễ, sau bốn ngày đã trở lại. Giang Nhu cũng không biết đi ra ngoài gì, vẫn là lúc em của - Chu Kiến trở về, trong huyện truyền ra có mấy lãnh đạo tham ô bị tóm, cùng với tin tức hai nhà xưởng trái quy tắc ngừng việc, thậm chí một nhà xưởng trong đó liên quan tới trái pháp luật… Mọi chuyện ầm ĩ rất lớn, truyền khắp trong thị trấn, ngay cả Giang Nhu không hay ra cửa cũng nghe , hình như việc này còn kinh bên trên, trong tỉnh phái lãnh đạo lớn tới đặc biệt xử lý việc này.
Lúc Lê Tiêu trở lại, Giang Nhu đang giặt cặp sách cho nhóc ở trong sân, ngẩng đầu , cũng , cuối cùng Giang Nhu nở nụ , giơ ngón tay cái với , "Làm rất khá."
Cô biết sẽ có hành , không nghĩ tới nhanh như .
Có điều Giang Nhu vẫn hỏi một câu, "Những hung thủ thật sự đó thì sao?"
Ánh mắt Lê Tiêu hơi trầm xuống, "Trong lòng tôi nắm chắc."
Giang Nhu gật đầu, nhắc nhở một câu, "Anh phải ý an toàn."
Ánh mắt Lê Tiêu dần dần trở nên nhu hòa, lại về phía , "Được."
Tim Giang Nhu đập một cái, không biết có phải gặp ảo giác hay không, phát hiện ánh mắt mình hình như có thêm thứ gì khác.
Chỉ là không chờ kỹ, đối phương đã rũ mắt xuống.
Chu Kiến trở về, ngay lập tức đến tìm Lê Tiêu.
Anh ta liên tục gọi điện thoại chừng mấy ngày, đều với có việc, ban đầu ta thật sự tin, sau đó biết cố ý kiếm cớ, dứt khoát xin nghỉ với cấp trên, trở về một chuyến.
Lê Tiêu biết Chu Kiến có suy nghĩ phiến diện đối với Giang Nhu, điều này cũng có liên quan tới , trước đây luôn lạnh nhạt với "Giang Nhu", khiến Chu Kiến cũng không thích "Giang Nhu" theo, vì thế Lê Tiêu cũng không dẫn ta tới nhà, mà ra bên ngoài ăn bữa cơm.
Chu Kiến ngồi xe lửa mấy ngày, ngủ không ngon cũng không ăn , trước mắt đều là quầng thâm đen, nhanh chóng bới mấy muỗng thức ăn, vừa ăn vừa hỏi Lê Tiêu rốt cuộc huống thế nào?
Lê Tiêu hoài niệm người từ nhỏ cùng nhau lớn lên với , nghe hỏi thế, bèn ra dự định của mình.
Chu Kiến nghe muốn tới thành phố S bắt đầu lại từ đầu, trực tiếp ngây ngẩn cả người, theo bản năng hỏi: "Vậy tỉnh G sao bây giờ?"
Lê Tiêu không lời nào, đã biểu lộ thái độ của .
Chu Kiến trầm mặc, ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cau mày hỏi: "Có phải là Thường Dũng gì không?"
Lê Tiêu thẳng: "Anh định qua một thời gian ngắn nữa sẽ đi thành phố S, có thể về tỉnh G thu dọn trước, chờ ổn định ở thành phố S, lại gọi qua."
Chu Kiến lắc đầu, "Anh, lời này chỉ thấy bề ngoài, giống như em không chịu khổ , cũng không trở về, em còn trở lại gì?"
"Được thôi, đã quyết định, khoảng thời gian này em ở nhà với mẹ em, chừng nào thì đi? Đến lúc đó trực tiếp gọi em một tiếng là ."
Lê Tiêu giơ ly rượu lên với cụng với ta một cái, khuôn mặt đen gầy của Chu Kiến đối diện, .
Đột nhiên cảm thấy, có thể trở về thật tốt.
Lúc trở về, Lê Tiêu đi vòng qua chợ mua một ít món ăn, nhớ hình như Giang Nhu rất thích ăn tôm, cố ý mua nhiều chút.
Quả nhiên, về đến nhà, Giang Nhu thấy mang về một túi tôm to, hết sức vui vẻ.
Trong mấy ngày kế tiếp, Lê Tiêu tìm người trang trí nhà, mặt đất tráng xi măng và lát gạch sứ màu trắng, vách tường cũng sơn lại một lần nữa, còn bỏ nóc nhà đi, phủ đá, trước là tấm gỗ, phía trên trống không, để rất nhiều đồ linh tinh, cho tới mấy con chuột đẻ không ít, bây giờ nhốt lại, dùng nước bùn vá lên, ngói cũng đổi thành màu đỏ.
Lê Tiêu còn thông phòng lớn đối diện với phòng nhỏ đằng sau, xây thành buồng tắm…
Giang Nhu hỏi có lãng phí không, cảm thấy đợt này hẳn tốn không ít tiền.
Quan trọng là căn nhà này cũng không ở bao lâu.
Lê Tiêu: "Sẽ không, trên người tôi còn có một ít tiền tiết kiệm."
Giang Nhu ngẫm lại cũng đúng, ở phía nam mấy năm, hẳn là kiếm không ít.
Bạn thấy sao?