[Xuyên Nhanh] Chồng Tôi [...] – Chương 464

Trong lòng nắm chắc, những người năm đó, dù cho sau này xảy ra chuyện gì, sau khi biết có chuyện, mỗi người đều lặng lẽ che chở.

Chu Cường và Vương Đào thấy lại đây, vừa chua xót lại ước ao kiếm nhiều tiền, sau đó bắt đầu rót rượu cho .

Náo nhiệt sôi nổi ăn bữa cơm, Lê Tiêu không nhiều lời, đều nghe Chu Cường và Vương Đào . Vương Đào theo Chu Cường việc ở khách sạn, kiếm được không nhiều, coi như không tệ.

Vì thế một bữa cơm này, chỉ thấy ta liên tục ngốc nghếch nịnh nọt Chu Cường.

Trong lòng Lê Tiêu buồn , vừa uống rượu vừa bọn họ khoác lác.

Lúc ăn cơm xong tách ra, Chu Cường đột nhiên kéo Lê Tiêu đến bên cạnh, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh… Cái đó… Em cảm thấy, kiếm tiền thì kiếm tiền, vẫn phải quan tâm gia đình, bình thường em bận rộn ở nhà bếp khách sạn, không để ý nhiều lắm, chị dâu xinh đẹp như , nghe rất nhiều người hỏi thăm chị ấy…"

Lời này khá là uyển chuyển, quãng thời gian trước trong khách sạn còn truyền ra lời đồn chị dâu muốn bỏ nhà chạy theo trai, khi đó ta thật sợ hết hồn, còn đi ra ngoài tìm người.

May mắn là hiểu lầm, có điều chị dâu cũng rất thất thường, cũng không biết bị uất ức gì, trực tiếp về nhà không nữa, ta còn bị giám đốc khách sạn mắng một trận.

Lê Tiêu ừ một tiếng, "Cô ấy rất tốt, không cần lo lắng."

Quả thực không cần lo lắng, Giang Nhu và "Giang Nhu" không giống nhau.

Thấy Lê Tiêu đã như , Chu Cường cũng không tiện gì nữa.

Có điều trong lòng cũng rất bất ngờ, trước đây Lê Tiêu cũng chưa từng đánh giá Giang Nhu như thế, giờ còn khen rất tốt nữa.

Lê Tiêu không có trực tiếp về nhà mà đi tới trại cải tạo phạm nhân nhỏ tuổi trong thành phố một chuyến.

Chờ về đến nhà đã là giờ cơm. Vừa tới cửa nhà, Chu Kiến lại gọi điện thoại cho , mỗi ngày Thường Dũng đều tìm .

Lê Tiêu chỉ trong nhà có chút chuyện. Lê Tiêu việc theo Thường Dũng mười năm, từng giúp ta xử lý rất nhiều chuyện, sau đó nếu không phải Tiểu Phượng xảy ra chuyện, có lẽ cũng sẽ không rời đi, không nghĩ tới đi chưa tới mấy năm, cả nhà rể Thường Dũng sản.

Lần này, Lê Tiêu không định về tỉnh G, nơi đó quá xa quê nhà, đặc biệt là sang năm Chu Kiến sẽ xảy ra chuyện.

Chu Kiến nghe trong nhà có việc, còn tưởng rằng là đứa nhỏ ngã bệnh, cũng không thêm gì nữa.

Về đến nhà, Lê Tiêu với Giang Nhu: "Ngày kia em đi ra, có muốn đón người không?"

Giang Nhu ngẩng đầu , suy nghĩ một chút : "Tôi đi xem thử."

Lê Tiêu ăn một miếng cơm, không biết xuất phát từ tâm lý gì, lại : "Sau này tôi sẽ không về tỉnh G, chuẩn bị tới thành phố S, đến lúc đó tôi nhờ thím hàng xóm lại đây trông con giúp , chờ tôi ổn định ở bên kia định, sẽ đón hai người qua."

Sau khi đến đây, giọng điệu có hơi không xác định, bởi vì không biết lúc ấy Giang Nhu có muốn đi với không.

Nhưng trong lòng muốn đi, cho tới nguyên nhân, bản thân Lê Tiêu cũng không muốn nghĩ sâu.

Giang Nhu kinh ngạc ngẩng đầu , "Đi thành phố S?"

Lê Tiêu ừ một tiếng, "Tỉnh G quá xa nơi này, trở về một chuyến không tiện."

Giang Nhu gật đầu, quả thực, không giống thành phố G, bên này có xe buýt đi thẳng tới, buổi sáng đi buổi tối đã đến.

"Trước đây tôi từng ở thành phố S mấy năm, quen thuộc nơi đó hơn."

Ngược lại là tỉnh G, sau này chưa từng trở lại một lần.

Đặc biệt là bây giờ Tiểu Phượng đã lớn, tới bên tỉnh G ngôn ngữ không thông, không dễ hòa nhập.

Đây cũng là lý do không dẫn đứa nhỏ tới tỉnh G, bận rộn đến mức ngay cả bản thân cũng không chăm sóc chớ chi là đứa nhỏ, năm đó tưởng hoàn cảnh quê nhà quen thuộc, Tiểu Phượng sẽ tự tại hơn một chút.

Giang Nhu gật đầu, "Tự quyết định là rồi, tôi cũng định tham gia thi đại học, đến thời điểm tôi học đại học tỉnh S, thuận tiện chăm sóc đứa nhỏ."

Nói xong thở dài, vừa nghĩ tới lại phải thi đại học, cả người đều không ổn.

Lê Tiêu thấy dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc của , trong mắt mang theo chút ý .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...