Lúc ấy, Lê Tiêu đang ở trong sân bàn học cho đứa nhỏ cũng phát hiện, cái cảnh sát thực tập này dường như có hơi tiêu chuẩn kép, có một số việc không .
Ví dụ như không thể cho đứa nhỏ ăn quá nhiều, sẽ no dạ dày, lại cho bé ăn bách quy sau khi ăn cơm.
Lại ví dụ như nghe con muốn hoa hồng nhỏ, bèn hỏi hoa hồng có hình dạng thế nào? Định mua hai cây cho con , Giang Nhu lập tức ngăn , như không , sẽ đứa nhỏ càng thêm tự ti, cảm thấy không sánh bằng người khác, chính lại giúp đứa nhỏ vẽ một bức tranh hoàn toàn chẳng giống trẻ con vẽ.
Cô nhóc không biết che giấu, bé cầm tranh vẽ thật vui vẻ đi vào, ở cửa phòng học gặp học, còn không nhịn khoe khoang : "Đây là mẹ tớ vẽ giúp tớ, màu bên trên do mẹ và tớ cùng tô đó."
Mấy đứa trẻ đứng ở cửavây lấy bé, trong miệng không nhịn khen ngợi, "Oa, mẹ cậu vẽ thật là đẹp."
"Lê Phượng, thật hâm mộ cậu có người mẹ lợi như ."
…
Cô nhóc ở trong cơn mưa khen ngợi, lộ ra nụ xán lạn.
Lê Tiêu đứng ở cổng trường mẫu giáo, chẳng biết vì sao, đột nhiên viền mắt ươn ướt.
Anh chưa bao giờ biết, con của ở bên ngoài cũng có thể không buồn không lo như thế.
Anh nghiêng đầu Giang Nhu bên cạnh, phát hiện đang đứa nhỏ, khóe môi nhếch lên nụ khẽ, trong mắt còn mang theo vài phần đắc ý.
Dường như nhận lời khen của những nhỏ kia, cho rất kiêu ngạo.
Trong mắt không nhịn dịu dàng một chút.
Rời trường mẫu giáo, hai người lại tới cục dân chính.
Lúc đến cục dân chính là tám giờ rưỡi sáng, cửa cục còn chưa mở, hai người ở cửa đợi một lúc. Ở cửa còn có những người khác, có điều đều khá trẻ tuổi, hẳn là lại đây lấy giấy kết hôn.
Chỉ có một đôi vợ chồng trung niên vẻ mặt không dễ , đầu tiên là ngoài miệng cãi vã, sau đó cãi nhau một hồi còn tay.
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng tiến lên kéo hai người ra xa.
Nào có biết không cân nhắc đến thân thể bây giờ của mình, không kéo người ra , ngược lại bị người phụ nữ trung niên dùng sức xô đẩy một cái, cả người lảo đảo về sau vài bước.
Người phụ nữ trung niên còn muốn trút lửa giận lên người , "Kéo cái gì mà kéo, đã sắp kết hôn còn ở bên ngoài cấu kết bậy, tôi thấy cũng là thứ lẳng lơ không biết xấu hổ…"
Lê Tiêu đỡ lấy người, đứng ở phía trước, mặt lạnh người.
So với Giang Nhu vô , rõ ràng trông không dễ chọc.
Lúc này người phụ nữ trung niên mới thu tiếng lại.
Người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh phía đối diện không câu nào.
Chín giờ cục dân chính mở cửa, Lê Tiêu và Giang Nhu đi ở phía sau cùng, sau khi tiến vào, chỗ cửa sổ không có ai ly hôn, chỉ có cặp vợ chồng trung niên vừa nãy, hai người lại rùm beng ở bên trong.
Giang Nhu và Lê Tiêu không thể gì khác là tiếp tục chờ, trong quá trình chờ đợi, bởi vì vừa nãy Lê Tiêu bảo vệ, ấn tượng của Giang Nhu với cũng không tệ lắm, bèn chuyện phiếm hỏi: "Sau này còn có thể tái hôn không?"
Đời trước thì khỏi , thật vất vả mới báo thù xong cho con , còn chưa trải qua cuộc sống an bình, lại gặp phải tai nạn xe cộ mất đi.
Thực thảm.
Lê Tiêu đã nhận ra vẻ nhiều chuyện trong mắt , vẫn lời ít mà ý nhiều : "Sẽ không."
Giang Nhu gật đầu, hẳn cũng sẽ không, đời trước đã không muốn kết hôn, hình như cha mẹ rất gấp, vừa tốt nghiệp đã bắt đầu bảo tiến cử xem mắt.
Nói xong hai người lại rơi vào trong trầm mặc, chủ yếu là Lê Tiêu không nhiều lời, Giang Nhu cũng không chuyện với .
Cô xoa cánh tay vì mới vừa rồi bị người ta xô đẩy mà phát đau, thấy trên cánh tay trắng nõn đã xanh lên.
Lê Tiêu rũ mắt xuống , trầm mặc một chút, sau đó đột nhiên mở miệng : "Sau này gặp phải chuyện như thì trốn xa một chút."
Động tác xoa cánh tay của Giang Nhu dừng lại, theo bản năng ngẩng đầu , đối diện với con mắt nhàn nhạt của người đàn ông, trong lòng thoáng kinh ngạc, vẫn khẽ ừ một tiếng.
Bạn thấy sao?