Trở về phòng, nhóc thật sự ngoan ngoãn ngồi không nhúc nhích, vừa thấy lại đây, ngẩng mặt lên .
Trong lòng Giang Nhu lại mềm nhũn, sau đó bò lên giường khép kín màn, xoay người lau tóc cho bé.
Cô nhóc ngồi ở trước người , rất vui vẻ : "Mẹ, hôm nay mẹ thật tốt, với con rất nhiều lần, buổi tối gắp đồ ăn cho con, vừa nãy còn tắm cho con."
Giang Nhu nghe như thế, tác trên tay dừng lại.
Cô nhóc nghiêng đầu qua , cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Mẹ ngày mai cũng sẽ vui vẻ như sao?"
Giang Nhu mềm mại trong lòng, khẽ đáp lời.
Con mắt bé cong cong, dường như vô cùng vui vẻ.
Buổi tối lúc ngủ, Giang Nhu phát hiện nhóc lén lút dịch qua bên cạnh , cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đưa tay ôm người vào trong lòng.
Cô nhóc mở to hai mắt , sau đó lặng lẽ nắm lấy quần áo của , nhỏ giọng : "Mẹ, con thật mẹ."
Tâm trạng Giang Nhu rất phức tạp.
Cảm thấy mình cũng không có gì.
Dưới sự do dự sau đó nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng bé, nhóc rất nhanh đã ngủ thiếp đi, khóe miệng còn hơi giương lên, cũng không biết mơ thấy mộng đẹp gì.
Sau khi tỉnh lại, Giang Nhu cảnh tượng mộc mạc xung quanh, bây giờ đã chấp nhận rồi.
Cô cũng không có ký ức của nguyên thân, cũng không rõ ràng hiện tại rốt cuộc là huống thế nào, chỉ đành trước tiên cứ đi tới đâu hay tới đó.
Cô cũng không rõ công việc của nguyên thân lắm, ngày hôm qua trò chuyện với thím hàng xóm, hình như là ở một khách sạn lớn, nếu như không đoán sai, hẳn là nơi ngày hôm qua gã ông chủ Vương đó dẫn rời đi.
Lúc đó ở trong cửa sổ xe thấy có người ăn mặc quần áo thống nhất, như là nhân viên khách sạn.
Mà người đàn ông tiễn biệt ông chủ Vương kia, bây giờ suy nghĩ một chút, cũng giống kiểu giám đốc khách sạn.
Không chắc có phải là tú ông giúp người giàu không, ngược lại Giang Nhu không có ấn tượng tốt lắm với nơi đó, không định trở về.
Ngược lại trên người nguyên thân có tiền, tạm thời không chết đói.
Nghĩ như thế, sau buổi sáng, Giang Nhu yên tâm thoải mái thay cái váy mới mua ngày hôm qua.
Trong phòng, đồ liên quan tới nguyên thân có rất nhiều, trên bàn đều là mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm của ta, trong ngăn kéo cũng đều là quần áo của ta, nguyên thân có lẽ là sợ bị người ta phát hiện, lúc bỏ nhà theo trai cũng không mang theo đồ đạc, chỉ cầm tiền và vàng.
Giang Nhu cũng thay quần áo khác cho bé, chỉ có điều bé không có quần áo gì, chỉ có hai cái váy thay rồi giặt, hơn nữa chất liệu không tốt lắm, sờ rất thô ráp.
Trong ngăn kéo đúng là có vài món quần áo bằng chất liệu tốt hơn, đã nhỏ, không mặc vừa.
Giang Nhu lại quần áo của nguyên thân chất đầy bên cạnh, có hơi cạn lời.
Có điều cũng không gì, sau khi thay quần áo cho đứa nhỏ, lại thắt hai bím tóc xinh xinh cho bé, sau đó dẫn bé đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Đứa nhỏ này rất bớt lo, Giang Nhu vốn còn lo lắng cho mình không biết chăm sóc trẻ con, không nghĩ tới tự bé biết, không khóc không ầm ĩ.
Trong nhà không có gì ăn, Giang Nhu dứt khoát lấy tiền dẫn bé ra ngoài ăn.
Cô nhóc nắm tay Giang Nhu, rất vui vẻ đi theo bên cạnh, Giang Nhu dẫn bé tới một quán ăn sáng nhỏ, mua sữa đậu nành, bánh bao và sủi cảo hấp.
Ăn uống no đủ, Giang Nhu đưa bé tới trường học, lúc tới cửa trường học, còn mua một cái màn thầu Vượng Tử và hai trái chuối trong quầy hàng bán đồ ăn vặt cho bé, bỏ vào trong túi xách.
Cô nhóc đến cửa trường mẫu giáo không nỡ đi vào, đứng ở cửa tha thiết mong chờ Giang Nhu.
Giang Nhu ngồi xổm người xuống, dịu dàng sửa lại tóc tai và quần áo bé một chút, "Vào đi, buổi chiều mẹ tới đón con."
Bạn thấy sao?