Mấy ngày nay Giang Nhu cũng không ngủ ngon, cũng không biết có phải công việc thực tập quá cực khổ, gần đây luôn mơ thấy một vài giấc mơ kỳ lạ.
Từ hai tháng trước sau khi Lê Tiêu đến đồn tự thú, bắt đầu mơ thấy mình biến thành vợ cũ của Lê Tiêu, còn sinh một đứa con với , giấc mơ đứt quãng, tối hôm qua lại mơ thấy Lê Tiêu cho một đám cưới long trọng, ở trên hải đảo phong cảnh tươi đẹp, bên trên phủ kín hoa tươi và bóng bay, vô cùng lãng mạn, mơ mộng.
"…"
Việc này cũng quá kì lạ, đang yên đang lành sao lại mơ thấy kiểu giấc mơ này?
Cũng bởi vì trùng tên trùng họ với vợ trước của sao?
Điều quan trọng là kiểu giấc mơ này rất mắc cỡ, cũng không dám với người khác, sợ người khác lầm tưởng mê trai.
Hôm nay là ngày cuối cùng kết án, nếu như nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Lê Tiêu hẳn sẽ thả.
Cái tên này thật sự là thông minh ẩn nhẫn, thời gian mười năm, trả thù tất cả những người chết con , bản thân lại không có chút sai lầm nào, dù cho lúc trước tự thú cũng là vì câu ra con cá to hơn, một vòng tuần hoàn.
Ngày mai nghỉ, Giang Nhu dự định buổi tối gọi điện thoại cho mẹ, để ngày mai mẹ đi chùa bái lạy với , không mơ tiếp những giấc mơ kia nữa.
Có thể là mấy ngày nay ngủ không ngon, bắt đầu từ sáng sớm tinh thần của Giang Nhu đã có hơi không yên, lúc sáng, con mắt bên phải của liên tục chớp, trong lòng còn rầu rĩ không thoải mái, cả người lơ đãng.
Mười giờ bốn mươi lăm phút sáng, Giang Nhu che ngực, đột nhiên cảm thấy nghẹt thở một trận.
Ngay vào lúc này, một đồng nghiệp trong văn phòng đột nhiên cầm điện thoại bàn lên, lớn tiếng ngay vừa nãy, sau khi Lê Tiêu rời tòa án, nửa đường bị xe đụng phải, tử vong tại chỗ.
Vừa câu này ra, Giang Nhu đột nhiên cảm thấy mắt tối sầm lại, mất đi ý thức.
Tỉnh lại lần nữa, Giang Nhu phát hiện hình như mình đang ngồi ở trên một chiếc xe ô tô, mê man chớp mắt một cái, sau đó về phía kiến trúc xa lạ mấy mấy người đang chuyện ngoài cửa xe, mấy người này đều không quen biết, một người trong đó chuyện bằng tiếng phổ thông mang theo khẩu âm, còn có hai người tiếng Hồng Kông.
Giang Nhu từng huấn luyện ở tỉnh G, hiểu ngôn ngữ bên đó một chút, tuy rằng không biết , có thể nghe hiểu sơ sơ.
Người đàn ông tiếng phổ thông mặc một bộ tây trang màu đen, một người đàn ông trung niên trong đó một mực cung kính với ông ta: "… Ngài cứ yên tâm, chuyện còn lại đều do tôi đảm bảo, nếu như người khác hỏi, tôi sẽ Giang đi công tác, sẽ không có ai biết."
Người đàn ông trung niên ưỡn bụng gật đầu, "Vậy thì tốt, sau này cho gia đình ấy một chút bồi thường, dù sao ấy theo tôi, tôi không hy vọng trong lòng ấy lưu lại tiếc nuối."
"Vâng vâng vâng, yên tâm, ông chủ Vương, chuyện sau đó sau tôi đều biết thế nào."
"Ừ."
Bàn giao xong xuôi với người ta, người đàn ông trung niên gọi là ông chủ Vương ha ha vòng qua một bên khác lên xe, chàng trai trẻ tuổi đi theo phía sau ông ta là thư ký hoặc là trợ lý của ông ta, trước tiên mở cửa cho ông ta, thái độ rất tôn kính, cuối cùng bản thân đi tới chỗ ghế phụ phía trước ngồi.
Trên xe còn có một tài xế, tài xế ăn mặc thậm chí còn sang hơn người đàn ông mặc âu phục ở bên ngoài.
Ông chủ Vương ngồi bên cạnh Giang Nhu, vừa lên xe, đã đưa tay khoát lên trên đùi Giang Nhu, sợ đến mức Giang Nhu đột nhiên dời chân, trợn mắt lên đối phương.
Cô hoàn toàn không biết trước mắt đây là huống gì, nghi ngờ mình đang nằm mơ, giấc mơ này quá thật, không giống như giả, vì thế bắt đầu suy đoán có phải mình xuyên rồi không, thời cấp ba cũng từng đọc mấy cuốn tiểu thuyết xuyên không, còn rất thích, đã từng ảo tưởng bản thân xuyên qua đến cổ đại chém khắp nơi, đây chỉ là tiểu thuyết.
Kinh nghiệm giáo dục nhiều năm cho biết, cũng không tồn tại chuyện như xuyên không. Được rồi, bình thường có mê tín tí tẹo, nhiều nhất chính là cầu xin để tâm lý an ủi, không có coi là thật.
Thế huống trước mắt thật sự không giải thích , đặc biệt là lúc này đầu còn hơi đau, trong đầu trống trơn, cái gì cũng không nghĩ ra.
Bạn thấy sao?