Xuyên Nhầm Kịch Bản, [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi là nữ phụ ác độc, tôi mặc kệ tất cả rồi.

Chồng mỗi tháng cho năm triệu tệ, ngày nào cũng không về nhà, lại còn người phụ nữ khác, thì phải sao?

Không về nhà thì đã sao? Kêu tôi canh mộ cho ta tôi cũng lau bia mộ sáng bóng luôn, chưa!

1.

Năm nào cũng có người xuyên sách, năm nay tới lượt tôi.

Nam chính của truyện “Tổng tài bá đạo và thuộc tính bệnh kiều” – Lục Kỷ Viêm, là chiến thần trong giới tổng tài, cũng là ông vua máy rút tiền trong truyền thuyết.

Anh ta có một mối khắc cốt ghi tâm với “bạch nguyệt quang”, tiếc rằng ấy đã lấy chồng từ lâu.

Đúng , lại là một câu chuyện đầy máu chó.

Hồi đại học, nam chính giả vờ nhà nghèo để tìm “chân ái” không vì tiền. Thế rồi gặp nữ chính Hạ Tình Diêu. Cô nàng theo đuổi dữ dội, cuối cùng cũng cưa đổ Lục Kỷ Viêm vốn cao cao tại thượng.

Tiếc là đời chẳng như mơ, ba của nữ chính đổ bệnh nặng, cần tiền cứu chữa. Cô đành cắn răng chia tay Lục Kỷ Viêm, đi lấy một thiếu gia giàu có đã đơn phương bao năm.

Lục Kỷ Viêm đau khổ tột cùng, theo sắp xếp của gia đình mà kết hôn với nữ phụ Cơ Duẫn Chi – chính là tôi đây. Vì không cam tâm, hai người thậm chí còn không tổ chức hôn lễ.

Sau này mới biết, cái tên nghèo khỉ hồi xưa chính là cậu cả nhà họ Lục.

Tên thiếu gia kia đối xử với nữ chính chẳng ra gì, còn thường xuyên bạo hành. Lục Kỷ Viêm không thể chịu nổi cảnh người xưa đau khổ, bất chấp sự phản đối của gia đình mà ly hôn với tôi, rồi cướp nữ chính về.

Hạ Tình Diêu vì năm xưa bỏ rơi Lục Kỷ Viêm nên mang trong lòng nhiều áy náy, không dám tái hợp, hai người dây dưa mãi cuối cùng cũng về bên nhau.

Còn tôi – công cụ để hợp pháp hóa mọi thứ – Cơ Duẫn Chi, chính thức trở thành người bị đá.

He he, tôi không có nhiều đất diễn, chỉ cần mỗi tháng đếm tiền tiêu vặt trong thẻ, rồi chờ ngày ly hôn lĩnh tiền là .

Tuổi trẻ mà đã thành phú bà nhỏ, cuộc sống tương lai đang vẫy gọi tôi kìa~

Chó con ngoan, sói con ngầu, trai nhỏ, trai lớn…

Tôi nóng lòng lắm rồi!

“Phu nhân, thiếu gia về rồi.”

Dì Trương lên gõ cửa phòng.

Tôi lăn từ trên giường dậy một cái.

Ba kim chủ mất tích suốt ba tháng cuối cùng cũng về rồi.

Dưới nhà, Lục Kỷ Viêm cài đến chiếc cúc áo cuối cùng của vest, trên người toát ra mùi cấm dục khó tả. Vai rộng eo thon, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, dung mạo đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở – đúng là tác phẩm của thần linh.

Không hổ danh là nam chính của truyện tổng tài, thiết lập này đúng là quá quyến rũ!

Ngoài hôm đăng ký kết hôn ra thì ba tháng nay tôi chưa từng gặp lại ta lần nào.

Cực phẩm thế này xuất hiện ngay trước mắt, tôi vô thức nuốt nước bọt.

Sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Không cần để tâm gì, cuộc sống tốt đẹp của chị đây vẫn còn ở phía sau!

“Tối nay mẹ gọi về nhà ăn cơm.”

Nói gọn lỏn một câu rồi ta ngồi xuống sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, rõ ràng chẳng muốn với tôi thêm lời nào.

Được thôi, dù sao cũng là ba kim chủ, ta mặt lạnh thì tôi vẫn phải toe toét phối hợp.

“Em lên thay đồ một lát, xong ngay.”

Tôi quay lên phòng thay đồ.

Mười phút sau xuống lại, chỉn chu tươm tất.

“Xong rồi, mình đi thôi.”

Lục Kỷ Viêm rõ ràng không ngờ tôi chuẩn bị nhanh , có hơi sững người, sau đó vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng mà đi ra ngoài.

Tôi cũng chẳng bận tâm, ai bảo người ta nhiều tiền cơ chứ?

Lỡ đâu chọc giận ta, bị cắt tiền tiêu vặt thì sao?

Tức giận chỉ chậm tiến độ tích cóp của tôi.

Làm công thì không cần có cảm!

Lục Kỷ Viêm lên xe trước, tôi suy nghĩ một chút rồi quyết định ngồi ra ghế sau.

Tổng tài thường có chín kiểu khiết phích, còn có cả hội chứng sợ phụ nữ nữa cơ.

Tôi đâu biết thuộc kiểu nào, nên cứ tránh xa ta một mét là an toàn.

Vừa thấy mình quyết định khôn ngoan như thì—

“Lên ngồi ghế trước.”

Lục Kỷ Viêm cau mày, nhàn nhạt .

?

Tôi cũng không dám hỏi, lập tức ngoan ngoãn bò lên ghế phụ.

“Mỗi tháng năm triệu, trước mặt người lớn diễn vai vợ chồng ân ái cho tốt, đừng có quên.”

Năm triệu một tháng, tôi sao quên nổi chứ?

Yên tâm đi, ông chủ!

“Rõ rồi ông chủ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghe tôi gọi là “ông chủ”, Lục Kỷ Viêm liếc tôi một cái, ánh mắt nhàn nhạt.

Anh ấy cũng chẳng gì thêm.

Trên đường đi, ta không mở miệng, tôi cũng chẳng dám nhiều lời. Nhưng bầu không khí lúng túng ấy cứ như muốn nhấn chìm tôi.

Đến cổng nhà họ Lục, mẹ Lục đã đứng chờ sẵn.

Lục Kỷ Viêm đỗ xe xong, tôi lập tức phát huy tinh thần chuyên nghiệp, bước lên một bước, khoác tay ta.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Lên ca rồi, vào vai thôi.

“Chồng ơi, mình đi nào~”

Toàn thân Lục Kỷ Viêm bỗng cứng đờ, tôi cảm nhận cánh tay dưới lớp áo vest của ta đột ngột căng cứng lại.

?

Tôi không biết là vì hai chữ “chồng ơi” hay vì hành thân mật này khiến ta thấy khó chịu.

Nhưng dù sao mẹ Lục cũng đang ở ngay trước mặt.

“Ông chủ, mức độ này ổn chứ?”

Tôi vừa tươi mẹ Lục, vừa nhỏ giọng hỏi.

Dù gì thì, ông chủ là thượng đế. Thượng đế có cầu gì, tôi đều phải đáp ứng. Cảm của thượng đế luôn đặt lên hàng đầu.

“Ừm.”

Lục Kỷ Viêm chỉ khẽ đáp một tiếng, rồi dắt tôi tiến về phía trước.

“Chi Chi, hai đứa về rồi à!”

Mẹ Lục vui vẻ bước đến, nắm chặt tay tôi.

Mặc dù ông chủ không thích tôi, bố mẹ và ông nội của ta lại đối xử với tôi cực kỳ tốt.

Chuyện là hồi trẻ, ông nội Lục từng nhà tôi giúp đỡ một lần. Từ đó đến nay, hai nhà vẫn luôn giữ quan hệ thân thiết.

Sau này, khi mẹ Lục mang thai Lục Kỷ Viêm, hai nhà đã định sẵn hôn ước cho chúng tôi. Chỉ là sau đó, khi Lục Kỷ Viêm hai tuổi, nhà họ Lục ăn phát đạt nên chuyển lên thủ đô, hai bên gặp nhau cũng thưa dần.

Gần đây, bố mẹ của nguyên chủ mất trong một vụ tai nạn xe. Nhà họ Lục biết tin, liền lập tức đón nguyên chủ về sống cùng, ép Lục Kỷ Viêm cưới .

Fine. Tôi thì xuyên đến trước ngày đi đăng ký kết hôn.

“Chi Chi về rồi đấy à!”

Bố Lục và ông nội Lục cũng lần lượt ra chào hỏi tôi.

Trên bàn ăn, không khí vô cùng hòa thuận, vui vẻ.

“Chồng ơi, ăn sườn đi.”

Tôi hết mình nhập vai, gắp miếng sườn cho Lục Kỷ Viêm.

Ông chủ chằm chằm miếng sườn trong bát, sắc mặt không đổi, sau đó lẳng lặng gạt sang một bên. Thậm chí chỗ cơm dính cạnh cũng không đụng đến.

Đúng là bệnh sạch sẽ cấp độ nặng.

“Đinh linh linh~”

Điện thoại của Lục Kỷ Viêm reo lên.

Cả bàn quay đầu ta, chỉ mình tôi là điềm nhiên ăn tiếp.

Chắc chắn là nữ chính gọi rồi.

Quả nhiên, một lát sau, Lục Kỷ Viêm nhíu mày, rời khỏi bàn ăn, chỉ để lại một câu:

“Có việc, tôi đi trước.”

“Lục Kỷ Viêm, đứng lại cho tôi!”

Bố Lục đặt mạnh đũa xuống bàn.

“Chi Chi còn đang ở đây đấy!”

Lục Kỷ Viêm nghe khựng lại một chút.

“Lát nữa bảo Lý đưa em về.”

Nói rồi ta lập tức rời đi.

Tôi nhẹ nhàng đặt đũa xuống, mỉm hiền hòa:

“Bố mẹ ơi, không sao đâu ạ. A Viêm bận công việc, cứ để ấy đi lo chuyện chính trước ạ.”

Mẹ Lục áy náy tôi:

“Để con chịu ấm ức rồi, lần sau mẹ nhất định mắng nó một trận. Ngày nào cũng chỉ biết đến công việc, chẳng lo cho gia đình là sao!”

Tôi cứ tưởng bà cho có lệ, ai dè về sau mới biết, Lục Kỷ Viêm thực sự bị mẹ mắng suốt hai tiếng đồng hồ.

Ăn cơm xong, Lý lái xe đưa tôi về nhà.

Lúc đi ngang qua trung tâm thương mại, cơn thèm mua sắm trong tôi bùng cháy dữ dội.

Tủ quần áo của nguyên chủ đúng là không thể chấp nhận nổi nữa rồi.

Rõ ràng sở hữu gương mặt xinh đẹp rực rỡ, mà suốt ngày mặc mấy kiểu nhạt nhẽo như nước ốc.

Không cần thiết, thật sự không cần thiết tí nào.

Gái giàu mua sắm, chưa từng giá.

Tôi ôm đầy chiến lợi phẩm trở về nhà, lúc ấy đã gần mười giờ tối.

Vừa ngồi xuống chưa bao lâu, điện thoại liền reo.

“Alo, phu nhân?”

Là trợ lý của Lục Kỷ Viêm – Nhiếp Nghiêm.

“Tiểu Nhiếp, có chuyện gì thế?”

Tôi đang vừa đắp mặt nạ vừa nằm dài trên sofa xem phim, hỏi một cách uể oải, chẳng mấy bận tâm.

“Phu nhân, tổng giám đốc Lục uống hơi nhiều khi đi xã giao với đối tác, phiền chị ra mở cửa một chút.”

??

Đối tác nào chứ? Không phải đi gặp nữ chính à?

Tôi tháo tai nghe xuống, quả nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa rõ to.

Chiều nay dì Trương xin nghỉ về quê có việc gấp. Vốn trong nhà chỉ có mình tôi, cũng chẳng cần bà chăm nom gì nên tôi cho nghỉ phép dài luôn.

Tai nghe bật to quá nên tôi không nghe thấy tiếng cửa.

Giờ mới nhận ra – nếu Lục Kỷ Viêm đã đi công tác về, chẳng phải sắp tới sẽ ở nhà thường xuyên?

Chắc… chắc không đâu nhỉ? Tổng tài mà, ai chẳng có vài căn nhà.

Nghĩ , tôi chậm rãi ra mở cửa.

Lục Kỷ Viêm đang dựa vào vai Nhiếp Nghiêm, say khướt. Nếu không so thì không biết, so rồi mới thấy ta còn cao hơn cả Nhiếp Nghiêm cao 1m83 cả một cái đầu.

Trông như mất hoàn toàn ý thức.

Tôi đỡ lấy ta, tiễn Nhiếp Nghiêm về.

Nặng muốn chết!

Cảm giác như mình đang cõng một con trâu mộng…

Lục Kỷ Viêm đầu nghiêng nghiêng, hơi thở nóng rực phả lên tai tôi.

Tôi lập tức ném ta lên ghế sofa, rồi theo phản xạ dụi dụi tai – vừa đỏ vừa nóng.

Ngứa chết đi !

May mà Lục Kỷ Viêm sau khi say rượu lại ngoan ngoãn, không không quậy.

Nhưng tôi lại bắt đầu thấy đau đầu.

Trong nhà chỉ có mỗi phòng ngủ chính là có giường, phòng khách không có đệm, phòng phụ thì trống trơn. Tất cả đồ của tôi và Lục Kỷ Viêm đều để ở phòng ngủ lớn.

Dì Trương vẫn luôn ở đây – thực chất là tai mắt của mẹ Lục – nên tôi cũng không dám không ngủ trong đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...