Tiêu Thái nhớ, thật lâu trước kia, khi cha, mẹ, ông nội, bà nội còn sống. Mỗi lần giao thừa, đại bá mẫu xách túi to túi nhỏ về nhà mẹ đẻ. Nương luôn im lặng chằm chằm. Mặc dù nương có cha và hắn, Tiêu Thái cũng biết thỉnh thoảng bà sẽ thấy đơn trống rỗng, bà sẽ ngồi trước cửa sổ ngắm ánh trăng sáng trên màn đêm kia rất lâu, rất lâu.
Thi thoảng suy nghĩ nhiều, bệnh đau đầu của nương sẽ tái phát, đau không chịu nổi. Vậy nên, cha vẫn luôn khuyên bà không cần nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiên.
Khi còn nhỏ, Tiêu Đại Bảo dẫn về nhà ngoại tổ chơi, khi về còn có thể mang theo rất nhiều kẹo, khoe với hắn. Tiêu Thái cũng từng hỏi qua nương nhà ngoại tổ của mình ở đâu.
Khi đó, nương xoa cái đầu nho nhỏ của Tiêu Thái, dịu dàng với hắn: "Bọn họ ở một nơi rất xa, nương không thể mang A Thái theo."
Tiêu Thái nho nhỏ cau mày, thất vọng : "Vậy A Thái không thể thấy người ở nhà ngoại tổ sao? Nương cũng không muốn trở về sao? Đại bảo ngoại tổ mẫu của hắn rất thương hắn đó."
Lý Cẩm im lặng trong chốc lát, chỉ : "Nương cảm thấy, nếu ngoại tổ mẫu thấy A Thái, nhất định cũng sẽ rất thương A Thái."
Được nương dỗ dành, Tiêu Thái cũng hài lòng rồi.
Nhà ngoại tổ của hắn cũng sẽ giống như ngoại tổ của Đại Bảo, cũng sẽ thương hắn.
Chỉ là bọn họ ở quá xa, không thấy thôi.
Tiêu Thái có chút tiếc nuối, cũng không quấy rầu hỏi quá nhiều.
Tiêu Thái khi đó cũng không thấy cất giấu bi thương cùng mờ mịt ẩn giấu trong ánh mắt dịu dàng của Lý Cẩm.
Sau đó sức khoẻ của nương càng ngày càng không tốt, Tiêu Thái cũng dần dần hiểu chuyện.
Vì tránh cho Lý Cẩm tái phát bệnh đau đầu khi nhắc lại chuyện xưa, cha con Tiêu Thư và Tiêu Thái cũng không nhắc lại quá khứ của Lý Cẩm.
Tiêu Thái chôn đôi mắt đỏ hoe của mình trong chăn, hắn cố kìm chế nỗi buồn của mình xuống.
Đợi khi hắn ngẩng đầu, đã khôi phục vẻ điềm tĩnh như ngày thường.
Tiêu Thái ôm Nhu Nhu trong lòng, với Phó Nguyệt: "Nàng đúng, nếu bọn họ tìm đến cửa, ít nhất chúng ta phải biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hắn nghĩ, cả đời nương hắn cũng đều nhớ đến người nhà.
Mặc dù đây là sự thật muộn màng, hắn cũng muốn sau khi biết lại đến trước mộ phần cho bà.
Tiêu Thái ôm chặt Nhu Nhu, về cái khác... Hắn chỉ muốn mái nhà nhỏ của bọn họ an an ổn ổn mà thôi.
Phó Nguyệt nghe , nhẹ nắm tay hắn: "Có chuyện gì, đợi thêm hai ngày kiểm tra tín vật rồi sau."
Tiêu Thái gật đầu: "Việc này không cần cho A Giản."
Phó Nguyệt hiểu rõ.
A Giản còn nhỏ, những việc đã qua không liên quan đến cậu. Bây giờ cậu chỉ cần mỗi ngày vui vẻ đọc sách lớn lên là tốt rồi.
Thấy cảm của Tiêu Thái bình tĩnh lại, còn có thể chơi với Nhu Nhu, Phó Nguyệt đứng dậy: "Vậy A Thái ca chàng chăm sóc Nhu Nhu đi, ta vào bếp xem thử."
"Được, nàng đi mau đi, Nhu Nhu có ta chăm rồi."
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Tiêu Giản vừa về nhà, liền chạy đến trước giường nhỏ của Nhu Nhu.
Không khéo, tiểu bảo bảo chơi mệt đã ngủ rồi.
Tiêu Giản phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, chán nản : "Hôm nay đệ đã quay về sớm hơn một chút rồi, sao Nhu Nhu vẫn đang ngủ ."
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu, để trong lòng bàn tay của mình. Bàn tay to dắt bàn tay nhỏ, đều trắng mềm giống nhau.
Tiêu Giản chuyển chiếc giường nhỏ của Nhu Nhu đến phòng sách lớn, ngốc một lát sẽ phải ăn cơm tối rồi, đợi Nhu Nhu tỉnh có thể biết kịp lúc.
Lúc trước trong nhà liên tục mua rất nhiều sách, ban đầu Tiêu Thái vì đặt tên nên chỉ lướt qua. Bây giờ có thời gian, hắn sẽ lấy một quyển binh thư chậm rãi xem lại từ đầu.
Bạn thấy sao?