Tiêu Thái mím môi, trong đầu suy nghĩ ngổn ngang trăm mối.
Có quá nhiều vấn đề muốn chất vấn, lại có quá nhiều tiếng tự nhủ đừng hỏi gì hết.
Nhưng không hỏi gì cả thì sẽ không tồn tại sao?
Nhìn thấy cảm thăng trầm của bọn họ, Ngô thúc săn sóc : “Nếu không hôm nay cứ tạm như nhé? Hai ngày nữa, chúng ta mang theo ngọc bội đến, mọi người cùng nhau kiểm tra không? Sau đó các ngươi có nghi vấn gì thì cứ hỏi ta là .”
Tiêu Thái trầm mặc đứng dậy, cùng Phó Nguyệt tiễn bọn họ ra về.
Phó Nguyệt mỉm thay Tiêu Thái: “Trong chốc lát, đầu óc chúng ta cũng choáng váng. Ngô thúc thứ lỗi, hai ngày nữa chúng ta lại lựa lời chuyện nhé.”
“Không sao.” Hắn cũng biết tin tức này quá đột nhiên, là ai thì cũng cần chút thời gian để từ từ suy tính.
Cuối cùng Ngô thúc lại Tiêu Thái rồi mới lên xe rời đi.
Xe ngựa rẽ qua chỗ ngoặt mất hút, Tiêu Thái vẫn đứng tại chỗ chằm chằm vào khoảng không.
Phó Nguyệt lặng lẽ thở dài, lôi kéo cánh tay Tiêu Thái nhẹ nhàng quơ quơ: “A Thái ca? Chúng ta trở về viện đi, hiện tại Nhu Nhu chắc tỉnh rồi, không biết con bé có khóc hay không.”
Tiêu Thái lấy lại tinh thần: “Ừ, chúng ta vào thôi.”
Quả nhiên, đến khi trở lại trong viện, sương phòng phía đông đã truyền đến tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ.
Phó Nguyệt bước nhanh trở về đông phòng.
Thạch bà bà đang ôm Nhu Nhu nhẹ nhàng dỗ dành.
Thạch bà bà: “Ta mới vừa ở phòng bếp nghe tiếng Nhu Nhu khóc liền lại đây ôm bé trước. Nhu Nhu không cần đổi tã, chắc là đói bụng.”
Phó Nguyệt tiếp nhận đứa trẻ: “Để ta, ta cho con bé bú. Thạch bà bà cứ việc của mình đi.”
“Vâng, ta về phòng bếp trước.”
Trong nhà có khách tới, không khí hơi bất thường.
Thạch bà bà nhận thấy , cũng không tìm hiểu nhiều.
Tóm lại nếu có chuyện gì phải dặn dò bọn họ , lão gia phu nhân sẽ tự ra lệnh.
Tiêu Thái đi vào, đóng kỹ cửa phòng, lặng lẽ Phó Nguyệt cho con bú, ánh mắt lại không đến nơi, đang thầm nghĩ gì đó.
Nhu Nhu ăn no liền không khóc, lúc này mở to đôi mắt đen lúng liếng cha mẹ.
Phó Nguyệt quấn tã lại cho con bé một lần nữa, đặt ở trong ngực Tiêu Thái.
Tiêu Thái thấy nặng ở ngực, cúi đầu .
“A a a” Nhu Nhu múa may cái tay nhỏ, bắt lấy một mảnh góc áo của hắn. Cũng không biết con bé gì, thấy cha cúi đầu thì con bé liền tự nhoẻn miệng .
Phó Nguyệt ngồi ở bên người Tiêu Thái, một tay nhẹ nhàng nắm Nhu Nhu, một tay khác lay dỗ dành đứa bé, một mặt hỏi hắn: “Chàng nghĩ như thế nào?”
Tiêu Thái ngẩng đầu về phía Phó Nguyệt.
“Ngô thúc thân phận, chắc không phải là giả. Cho dù là giả, ít ra hắn cũng biết một ít về thân thế của nương.”
Không thể không đề phòng lòng người, về cơ bản Phó Nguyệt tin tưởng Ngô thúc , hai mươi năm đã trôi qua rồi, có quá nhiều chân tướng sẽ bị vùi lấp trong dòng thời gian, mà bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.
Tiêu Thái cụp mắt xuống, sau đó lại mở miệng, giọng hơi khàn khàn: “Nương mất trí nhớ, bà từng bảo chúng ta không cần đi tìm người nhà của bà.”
“Ừ, hiện tại người ta đã chủ đi tìm tới. A Thái ca, chúng ta không thể nào cứ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra .” Phó Nguyệt về phía hắn, “Huống chi, nương từng nhớ người nhà thì sao? Chàng có muốn biết lúc trước nương trải qua chuyện gì không?”
“Nếu sau này có ân oán, hiện tại vạch trần ra , chàng còn có thể coi như không biết cái gì, không quan tâm gì hết không?”
Tiêu Thái bế Nhu Nhu lên, vùi đầu vào cái chăn nhỏ trên người con bé, không một lời.
Nhu Nhu đột nhiên nâng lên, tò mò mở to hai mắt, đột nhiên rộ lên.
Bạn thấy sao?