Tiêu Thái: "Ta nhớ rõ lúc trước khi kết hôn, đã lấy ngày sinh tháng đẻ của cả hai bên để tìm ngày lành."
"À!" Phó Nguyệt nhớ tới chuyện này, sau đó nàng mới do dự giải thích: "Bát tự đó là do Nhậm Gia Đường viết khi ta lập khế ước bán mình. Cũng bởi vì lúc đó ta còn quá nhỏ nên thực sự không nhớ rõ. Chàng giận ta sao?"
Phó Nguyệt rối rắm không yên hắn. Tiêu Thái chỉ cảm thấy đau lòng cho nàng, sao có thể trách cứ nàng giấu diếm chứ.
Tiêu Thái đỡ nàng ngồi xuống giường: "Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tức giận với Tiểu Nguyệt. Đó không phải là nàng sai!"
"Trước khi biết sinh nhật của nàng, ta sẽ chia sẻ cho nàng sinh nhật của ta nhé. Chờ hai tháng nữa chúng ta sẽ đón sinh nhật cùng nhau."
Phó Nguyệt mỉm tựa vào ngực hắn: "Chàng muốn lừa ta như lừa A Giản à? Không cần sinh nhật gì đâu, ta không sao mà."
Tiêu Thái: "Nếu đã cho A Giản thì cũng phải cho nàng."
Được hắn nhẹ nhàng dỗ dành, Phó Nguyệt nhếch mày , đôi mắt long lanh tràn ngập ánh sáng vui sướng.
Nàng ngửa đầu Tiêu Thái, sau đó chủ hôn hắn một cái: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Lỗ tai Tiêu Thái đỏ lên, hắn nghiêm túc lại một lần nữa ấn cái đầu nhỏ của nàng về trong ngực hắn.
Hắn vỗ bụng Phó Nguyệt nhè nhẹ, đè ép chỗ đang trở nên khô nóng, bất đắc dĩ : "Nàng đừng nháo!"
--------------
Phó Nguyệt thật sự không lừa Tiêu Thái
Nàng đúng là không biết ngày sinh nhật của mình.
Ở thời hiện đại, nàng là nhi, viện trưởng nhi viện đã lấy ngày nàng nhặt nuôi sinh nhật của nàng, mang đi đăng ký thân phận. Nàng không có nhiều bè, mỗi việc lo lắng sao để có cuộc sống tốt hơn đã khiến nàng hao tốn toàn bộ tinh lực, chưa đến tổ chức sinh nhật, ngay cả một vài lễ hội nàng cũng ít khi ăn mừng.
Khi nàng xuyên qua thân thể này, ký ức của nguyên chủ mơ mơ hồ hồ, nên nàng cũng không biết rõ lắm. Nhưng ngày xưa cũng có điểm tốt, nha hoàn và ma ma nhân cơ hội này mà quay về nơi này, thêm cho nàng hai món đồ ăn ngon, nên nàng cũng phối hợp theo. (Câu này mình dịch cũng không hiểu lắm).
Có lẽ là phải đợi đến khi tìm ca ca ruột của nguyên chủ, nàng mới có thể biết sinh nhật của mình.
------
Tháng chạp, cách tết âm lịch còn không xa.
Người người nhà nhà đều đang dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đón tết.
Tuyết rơi dày đặc như lông ngỗng.
Tuyết rơi là điềm báo cho một năm mùa, nên các nông hộ vô cùng vui mừng.
Mồng sáu tháng chạp, trời trong lành, mây thoáng đãng, là một ngày đẹp trời.
Tôn gia đã chọn ngày này để tiến hành hôn sự.
Sáng sớm, Tiêu Thái đã xe ngựa chạy đến cổng sau.
Thạch bà bà dọn dẹp khoang xe từ trên xuống dưới, đặt thêm một cái đệm mềm mại, để lát nữa Phó Nguyệt ngồi ở trong sẽ không cảm thấy khó chịu.
Một bên bà thu thập đồ, bên kia bà dặn dò Thạch Mãn: "Hôm nay cháu phải theo sát phu nhân, phu nhân muốn cái gì thì cháu chịu khó chạy đi lấy cho nàng, đừng để nàng bị mệt. Đúng rồi, lúc đó chắc là người Tôn gia đến cũng không ít, cháu nhớ che chở cho phu nhân, đừng có để người lạ lại gần nàng."
Thạch Mãn gật đầu liên tục: "Nãi nãi, ta nhớ kỹ rồi."
Hôm nay Tiêu Thái đem theo Phó Nguyệt, Tiêu Giản và Thạch Mãn quay về trong thôn.
Tiệm điểm tâm không thể không có ai lo, Thạch Dương bận đồ ăn, còn phải chạy bồi bàn tính tiền, nên Thạch bà bà phải ở lại để trông coi cửa hàng giúp hắn.
Nếu không phải tại nguyên nhân này, bà hận không thể tự mình đi theo chiếu cố Phó Nguyệt, sao có thể yên tâm mà để cháu mình đi .
Bụng Phó Nguyệt đã hơn bảy tháng, nàng vẫn có thể tự do hành , không cần phải cẩn thận quá mức.
Mặc dù mọi người trong nhà thấy nàng dần dần toàn tâm toàn ý mang thai, cũng không có cách nào yên lòng . Cũng may là còn có Thạch bà bà người đầy kinh nghiệm, mà bà cũng phải dặn dò nàng một chút, thừa còn hơn thiếu.
Tiêu Thái lấy cái lò sưởi nhỏ đựng đầy than đá nhét vào lồng ngực nàng.
Bạn thấy sao?