"Các người thật sự muốn cứu Tần Thiên Thiên? Các người đều thật lòng quan tâm ta?"
Người nhà họ Tần gật đầu, Phó Vân Niên tuy không gật đầu trước mặt tôi từ ánh mắt của ta, có thể thấy sự quan tâm.
Tôi hít sâu một hơi, ra điểm mà tôi cảm thấy ngu ngốc nhất khi mới đọc cuốn sách này.
"Các người biết tôi và Tần Thiên Thiên là nhóm máu Rh âm phải không?"
Mọi người gật đầu: "Ừm ừm."
Tôi: "Vậy các người chưa từng nghĩ rằng tại sao tôi lại có nhóm máu Rh âm sao?"
Tôi túm lấy bố Tần: "Vì nhóm máu Rh âm của tôi là di truyền đấy! Bố của chúng ta cũng có nhóm máu Rh âm!"
"Không chỉ bố của chúng ta có nhóm máu Rh âm, cả, hai, ba của tôi, tất cả đều có nhóm máu Rh âm đấy!"
"Các người ta như , sao các người không hiến?"
"Bố à, ông hiến một quả thận cho con mà ông nhất, Tần Thiên Thiên đi!"
13
Bố Tần nghe lời tôi , lập tức sững sờ như chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"A, cái này... bố sợ là không thích hợp?"
Thận không chỉ liên quan đến cơ thể đàn ông mà còn liên quan đến hạnh phúc của phụ nữ.
Mẹ Tần là người đầu tiên không đồng ý.
"Làm sao như ? Bố con đã lớn tuổi thế này, cơ thể chịu không nổi đâu."
Sau đó giải cứu bố Tần khỏi tay tôi.
Tôi gật đầu, đồng ý sâu sắc.
"Đúng , bố đã hy sinh quá nhiều cho gia đình này, như thật sự quá vất vả cho bố rồi."
Sau khi bố mẹ Tần thở phào nhẹ nhõm, tôi lại túm lấy ba trai nhà họ Tần.
"Vậy cả, hai, ba, ai hiến đây?"
"Các người xem, cả nhà năm người nhóm máu Rh âm, bốn người các người, mỗi người hiến một quả, có thể góp cho Tần Thiên Thiên hai cặp thận rồi, sao cứ muốn bắt lấy một mình tôi mà vặt lông?"
"Ba người các , mau đi, ai hiến!"
Ba trai nhà họ Tần đều đã từng bị tôi đánh rất nặng, bị tôi túm lấy đều không dám phản kháng.
Phó Vân Niên cũng ba người họ với vẻ mặt đầy mong đợi.
Ba người trai luôn miệng thương em , lúc này lại tranh nhau tìm cách thoái thác.
Anh cả: "Không đâu, công ty của có nhiều việc phải , hiến thận rất sức khỏe, phải dưỡng bệnh lâu lắm. Công ty sao đây? Em cũng không muốn mình không có tiền từ thiện phải không?"
Tôi: "A, thật sự không rồi."
Anh hai nghe cả , bắt chước theo: "Nguyệt Nguyệt, không phải hai không muốn hiến thận cho Thiên Thiên hai đã có rồi. Em không nghĩ cho hai, cũng phải nghĩ cho chị dâu tương lai của em chứ, đều là phụ nữ cả, em hiểu mà, đúng không? Tháng này hai sẽ cho em tiền tiêu vặt gấp đôi."
Tôi: "A, phụ nữ thương phụ nữ, hai không thể hiến!"
Tôi quay sang ba, với vẻ mặt như đã quyết định là ta rồi.
Anh ba lập tức mềm nhũn chân, giống như chẳng còn gì để mất.
"Không ! Anh sợ đau, sợ máu!"
Mẹ Tần vội vàng xót xa chạy đến ôm lấy ba.
"Phải đấy, ba con từ nhỏ đã yếu ớt, con cũng không phải không biết..."
Tôi bất lực cả nhà: "Vậy là không có gì để bàn nữa rồi?"
Rồi quay sang Phó Vân Niên với vẻ bất lực: "Anh xem, không chỉ mình tôi không chịu hiến máu, hiến thận cho ta, họ cũng đều không chịu!"
"Nếu như mọi người đều không chịu, chi bằng để Tần Thiên Thiên nghe theo số phận đi?"
Lời của tôi như một tia sáng, chiếu sáng hành lang tối tăm bên ngoài phòng bệnh.
Tất cả mọi người dường như đều cứu rỗi nhờ câu này.
Họ lập tức gạt bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng, bắt đầu tìm lý do thoái thác cho mình.
"Đứa trẻ Thiên Thiên này số thật sự rất khổ, ai bảo nó còn trẻ mà đã mắc phải căn bệnh như chứ."
"Cho dù có hiến thận cho nó, cũng có xác suất rất cao xảy ra phản ứng đào thải, tôi nghe tỷ lệ sống sót năm đầu tiên rất thấp."
"Đúng , thay vì bỏ ra nhiều công sức như mà cuối cùng không cứu nó, không bằng bây giờ đối xử tốt với nó một chút, thỏa mãn những cầu nó muốn."
"Cũng không phải là không có chút hy vọng nào, biết đâu có thể tìm nguồn thận phù hợp..."
Mấy người dăm ba câu, đã tìm lý do thoái thác cho mình.
Chỉ còn lại Phó Vân Niên đứng ngây tại chỗ.
"Các người... các người thật sự không quan tâm đến ấy nữa sao?"
"Cô ấy còn trẻ như , các người thật sự nhẫn tâm ấy chết ư? Cô ấy là người mà các người nuôi từ nhỏ đến lớn mà!"
Phó Vân Niên cố gắng dùng đạo đức để trói buộc người nhà họ Tần người nhà họ Tần cũng chẳng có đạo đức gì.
"Nói cho cùng Thiên Thiên không phải con ruột của nhà chúng tôi."
"Nó có thể sống những ngày tháng tốt đẹp ở nhà chúng tôi bao nhiêu năm nay, đã là phúc phần kiếp trước tu rồi."
"Không phải chúng tôi không muốn hiến, mà là cơ thể chúng tôi đều yếu, mất một quả thận, chịu không nổi đâu."
"Đúng đấy đúng đấy, cũng không thể vì một mình nó mà hủy hoại hạnh phúc của cả nhà chúng tôi ."
Bạn thấy sao?