Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 8

Phó Vân Niên: "Anh nguyện để em đánh cả đời!"

 

Tôi: "Cái kiểu não đương mù quáng của cần phải chữa đấy, để tôi giúp liên hệ với khoa não nhé..."

 

Vì Phó Vân Niên không chịu ly hôn với tôi, tôi cũng không thể cứ mãi lãng phí thời gian với ta, đành phải lái chiếc xe sang trọng của nguyên chủ, cầm số tiền mười chữ số trong thẻ của nguyên chủ, đi du lịch khắp nơi, ăn uống, mua sắm.

 

Không còn cách nào khác, đây cũng là lần đầu tiên tôi người giàu có, rất nhiều thứ cần tiền mới có thể tận hưởng, tôi chưa từng trải nghiệm qua.

 

Sau khi chơi đủ rồi, tôi còn đến nhà bố mẹ nuôi của nguyên chủ.

 

Lúc đầu sau khi nguyên chủ và Tần Thiên Thiên bị bế nhầm, ấy đã đưa về nông thôn nuôi dưỡng, cho đến năm mười sáu tuổi mới nhận lại vào nhà họ Tần.

 

Bố mẹ nuôi của ấy đều là nông dân, trên có một trai, dưới còn có một em trai. Điều kiện rất khó khăn.

 

Tuy không cho Tần Nguyệt Nguyệt môi trường sống tốt cũng không hề bạc đãi ấy.

 

Nhưng Tần Thiên Thiên không muốn sống khổ cực với bố mẹ ruột của mình, để có thể ở lại nhà họ Tần, ta đã dùng đủ mọi cách ly gián, đâm bị thóc, chọc bị gạo khiến mối quan hệ giữa nguyên chủ với bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi đều trở nên căng thẳng.

 

Lần này tôi quay về, đã cho bố mẹ nuôi của nguyên chủ, trai và em trai của ấy một khoản tiền, để báo đáp ơn nuôi dưỡng của họ.

 

Đừng hỏi tôi tại sao lại hào phóng như , hỏi thì tôi sẽ là tiền không phải tôi kiếm , là do người nhà họ Tần và Phó Vân Niên cho đấy, có tiền thì mọi người cùng nhau tiêu!

 

Không chỉ , tôi còn quyên góp cho quê hương của bố mẹ nuôi một con đường nhựa và một trường tiểu học Hy Vọng.

 

Dù sao tôi cũng có tiền, một mình tôi cũng không tiêu hết , mọi người cùng nhau tiêu!

 

12

 

Trong thời gian đó, tôi đi khắp nơi từ thiện, quyên góp cho trường học, bệnh viện, đường xá.

 

Tôi đi đâu trong túi cũng có một đống tiền mặt, thấy chó cũng cho nó hai tờ.

 

Công đức +1+1+1+1...

 

Có người đăng câu chuyện của tôi lên mạng, trong phần bình luận ai cũng hô hào: "Chị ơi em đi! Nhét cho em hai tờ!"

 

Họ gọi tôi là Quan Âm Tán Tài, còn tìm ra danh tính của tôi là đại tiểu thư nhà họ Tần, bố là tổng tài bá đạo, ba trai là tổng tài bá đạo, ngay cả chồng cũng là tổng tài bá đạo.

 

Tôi chết mất, thực tế là chẳng dính líu gì, trừ lúc họ chuyển tiền vào tài khoản của tôi!

 

Hôm đó, tôi đang ném xu vào hồ ước nguyện, đột nhiên nhận điện thoại của Phó Vân Niên.

 

Tôi hỏi: "Sao? Đồng ý ly hôn rồi à? Nếu không ly hôn thì chuyển thêm tiền cho tôi đi."

 

Ai ngờ, Phó Vân Niên lại với giọng căng thẳng: "Tần Nguyệt Nguyệt, em mau về đây! Xảy ra chuyện lớn rồi!"

 

Phó Vân Niên khi rất vội, xong là cúp máy luôn.

 

Tôi nghĩ mình cũng đi ra ngoài hơn nửa năm rồi, đã đến lúc về xem Hoắc Chinh thế nào.

 

Bảo người ta đợi tôi ly hôn, nửa năm rồi vẫn chưa ly hôn, cũng hơi ngại.

 

Không ngờ, vừa xuống máy bay, Phó Vân Niên đã phái người đón tôi đến bệnh viện.

 

Tim tôi lập tức "thịch" một cái.

 

Không phải chứ không phải chứ, tiết ngu ngốc không phải lại đến nữa chứ?

 

Thật không ngờ, đến thì thật sự đến.

 

Phó Vân Niên nắm tay tôi, mắt đẫm lệ: "Tần Nguyệt Nguyệt, xin em, cứu Thiên Thiên đi."

 

"Bệnh ấy trở nặng rồi, cần phải ghép thận."

 

"Chỉ cần em chịu hiến cho ấy, sẵn sàng bất cứ điều gì."

 

"Mặc dù em sẽ mất một quả thận em sẽ có toàn bộ của cả đời, bao gồm cả sự chung thủy!"

 

Tôi buồn nôn.

 

"Tôi cần cái thứ đó gì?"

 

Vẻ mặt Phó Vân Niên lập tức trở nên ngượng ngùng.

 

Người nhà họ Tần thấy Phó Vân Niên chuyện không ăn thua, cũng đến khuyên tôi.

 

Mẹ Tần: "Nguyệt Nguyệt, con cứu Tiêu Tiêu đi, lẽ nào con thật sự nhẫn tâm nó chết sao?"

 

Tôi: "Đương nhiên, mau chết đi."

 

Bố Tần: "Nguyệt Nguyệt, đừng lời cay nghiệt như , nó là em con mà!"

 

"Người cùng huyết thống, không thể hiến máu, không thể hiến tạng."

 

Ba trai: "Rốt cuộc phải sao mới chịu cứu Thiên Thiên, sờ vào lương tâm mà tự hỏi mình xem, nửa năm nay chúng tôi đối xử với như thế nào?"

 

Tôi: "Tuy nửa năm nay các người đối xử với tôi không tệ nửa đời trước, các người đều bắt nạt tôi, cho vài đồng tiền hôi thối là muốn bù đắp những tổn thương tôi đã trải qua? Ít nhất phải gấp đôi!"

 

Cười chết mất, muốn trói buộc đạo đức với tôi à?

 

Đáng tiếc quá, tôi không có đạo đức! Tôi chỉ có công đức!

 

Thấy mọi người đều buồn bã như , tôi quyết định tăng thêm chút công đức của mình.

 

Tôi hắng giọng, rất nghiêm túc với họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...