Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 7

"Cho dù là đánh nhau tập thể, trách nhiệm cũng thuộc về các người!"

 

Ba trai nhà họ Tần đều sắp phát điên.

 

"Cô ta? Con yếu đuối? Anh có muốn kỹ vết thương trên mặt chúng tôi rồi hãy không?"

 

Tôi trốn sau lưng Hoắc Chinh, lắc đầu với đôi mắt đẫm lệ, nước mắt rơi lã chã.

 

"Anh Hoắc Chinh, em không có."

 

"Bố mẹ em và cả chồng em, tất cả đều giúp đỡ con nuôi đó, họ còn ép em hiến máu, hiến thận. Anh Hoắc Chinh, đưa em đi có không..."

 

Tôi khóc nức nở, không thể kiềm chế, Hoắc Chinh với tư cách là một người qua đường đầy lòng chính nghĩa, ấy lập tức bừng bừng lửa giận.

 

"Các người thật quá đáng!"

 

Sau đó... ấy bắt tất cả bọn họ đến đồn cảnh sát.

 

Lý do là bọn họ bị nghi giam giữ trái phép, đe dọa và uy hiếp tôi.

 

Yêu cầu họ quay lại, phối hợp và hỗ trợ điều tra.

 

Mặc dù kết quả cuối cùng, mọi người đều không có chuyện gì bố mẹ và ba trai nhà họ Tần đều bị Hoắc Chinh nhốt trong phòng giam và giáo dục một trận.

 

Lúc này tôi mới phát hiện ra chức vụ của Hoắc Chinh khá cao, còn là cấp trên của họ.

 

Ah, không hổ danh là người đàn ông tôi để ý.

 

Sau khi ghi lời khai xong, ấy đưa tôi ra ngoài đồn cảnh sát, tôi lưu luyến nắm tay ấy.

 

"Anh, đợi em, em ly hôn xong sẽ đến tìm ."

 

"Anh không chê em đã từng kết hôn chứ? Đó đều là giả thôi, bọn họ ép em, chỉ muốn lừa em hiến thận cho Tần Thiên Thiên mà thôi."

 

"Em thực sự thích , thích từ ngay cái đầu tiên rồi!"

 

Hoắc Chinh lập tức đỏ bừng mặt, gạt tay tôi ra.

 

"Khụ khụ khụ! Em tôn trọng một chút, tôi không phải là loại đàn ông dễ dãi." Sau đó ấy xoay người, bỏ đi.

 

Aaa, ngay cả dáng vẻ từ chối người khác cũng đẹp trai như .

 

Không hổ là người đàn ông tôi để ý!!!

 

11

 

Sau khi tôi náo loạn như , dường như người nhà họ Tần đều nhận ra sai lầm của mình, chuyện với tôi khách khí hơn nhiều, cũng không dám đưa ra cầu gì với tôi nữa.

 

Bố Tần, mẹ Tần và ba người trai rẻ tiền của tôi, thậm chí mỗi người đều chuyển một khoản tiền vào tài khoản của tôi. Xin tôi đừng công khai lịch sử trò chuyện ra ngoài, họ sợ bị người khác chửi là ngu ngốc.

 

Nhận tiền của người ta, giúp người ta tránh họa, mọi người đều là người một nhà, sao tôi có thể tùy tiện công khai lịch sử trò chuyện chứ?

 

Phó Vân Niên cũng chuyển cho tôi một khoản tiền, xin tôi tạm thời đừng ly hôn.

 

Bởi vì ban đầu ta kết hôn với tôi, không chỉ vì nguyên chủ đồng ý hiến thận cho Tần Thiên Thiên mà còn vì bà nội ta rất thích nguyên chủ.

 

Chỉ khi cưới tôi thì quyền thừa kế của nhà họ Phó mới rơi vào tay ta, nếu không thì mấy đứa em trai của ta đã sớm leo lên đầu ta rồi.

 

Tôi : "Những cái khác tôi đều có thể đồng ý với cái này thì không ."

 

Không ly hôn, sao tôi theo đuổi Hoắc Chinh ?

 

Chuyện ngoại trong hôn nhân, tôi không đâu.

 

Phó Vân Niên nhận ra "tôi" đã không còn ta nữa, mắt đầy vẻ buồn bã.

 

"Em từng em rất mà, bây giờ tất cả đều thay đổi rồi sao?"

 

Tôi : "Ồ, đó là một sự hiểu lầm."

 

"Tôi tưởng trai đã cứu tôi hồi nhỏ, nhận nhầm ấy nên mới ngay từ cái đầu tiên."

 

"Sau khi ở cùng nhau mới phát hiện ra, ngoại hình của cũng tạm , người cũng bình thường thôi, dù sao tôi cũng không ưng, hỏi xem Tần Thiên Thiên có cần không, tái chế rác thải là mà sử dụng một chút đi."

 

Lời của tôi quá thẳng thắn khiến Phó Vân Niên khó có thể chấp nhận , ta ôm ngực trông như bị nhồi máu cơ tim.

 

Nhưng vẫn cố gắng chống đỡ hỏi tôi: "Vậy em đã tìm thấy trai đó của em chưa?"

 

Tôi khẽ cong khóe môi, mà không gì.

 

Anh trai đó là ai, trong tiểu thuyết không viết.

 

Trong nguyên tác, nữ chính nhận nhầm người, nam chính, hi sinh tất cả, mới phát hiện ra ngay từ đầu mình đã nhận nhầm người ấy đã mang thai con của nam chính, không thể quay đầu lại nữa.

 

Tôi đương nhiên sẽ không như nữ chính nam chính, tôi cứ xem như trai cứu tôi là Hoắc Chinh, thích gì thì đấy thôi!

 

Thấy vẻ mặt tôi rất vui vẻ, sắc mặt Phó Vân Niên trở nên u ám.

 

"Là Hoắc Chinh phải không?"

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, em thích ta đến thế sao?"

 

"Muốn ly hôn à, kiếp sau đi!"

 

"Cho dù em đánh chết , cũng không ly hôn đâu!"

 

Chuyện ly hôn này, thật sự không phải ai nắm to thì nghe theo người đó mà phải đến trung tâm giấy tờ để ký tên.

 

Tôi hiếm khi chuyện với Phó Vân Niên bằng giọng điệu hẳn hoi: "Đừng mà, ly hôn đi, cùng lắm thì sau này tôi không đánh nữa."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...