Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 6

Tần Thiên Thiên trừng mắt tôi với ánh mắt đầy oán hận, như thể tôi là nhân vật phản diện .

 

Bỏ chữ "như thể" đi, tôi chính là nhân vật phản diện!!!

 

Bây giờ tôi là nữ chính hắc hóa trong truyện ngược, tôi là nữ chính điên cuồng!

 

Thấy tôi ta, Tần Thiên Thiên lập tức co rúm lại, nước mắt rơi lã chã.

 

Cô ta bước đến trước mặt tôi, quỳ xuống "Phịch" một tiếng.

 

"Chị, tất cả đều là lỗi của em, là em đã cướp đi vị trí đại tiểu thư nhà họ Tần của chị, là em đã cướp đi của bố mẹ và các , chị ghét em, đánh em đều là đúng."

 

"Nhưng chị không thể đối xử như với bố mẹ và các , họ đều là người thân của chị mà."

 

Tôi mở màn hình lớn trong phòng khách, kết nối với điện thoại, hiển thị tất cả những tin nhắn mà họ gửi cho tôi.

 

"Người thân? Anh trai? Các người xem đi, những gì các người gửi cho tôi là cái gì?"

 

"Các người không biết xấu hổ mà gửi, tôi còn không ngại xem ấy!"

 

"Cái này... đầu óc có vấn đề à? Còn bảo tôi Tần Thiên Thiên bị thương, đòi bắt tôi phải trả giá, có bản lĩnh thì đến đây!"

 

"Còn cái này, bảo tôi hiến thận cho con nuôi của ông thì ông sẽ cho tôi một trăm triệu, đây là bố ruột của tôi hả?"

 

"Còn cái này, lúc đó không nên đem tôi về, thế thì lúc đầu bà đừng sinh ra tôi!"

 

"Sao cả nhà này toàn là đồ đầu óc ngu si thế, thật xui xẻo!!!"

 

Tôi từ nhỏ lớn lên trong một gia đình võ thuật, bố già của tôi là bậc thầy trong giới võ thuật đức cao vọng trọng, mẹ già của tôi là giáo sư đại học nhẹ nhàng, nho nhã.

 

Người là con của bọn họ như tôi văn võ song toàn, miệng ra lại có thể  toàn lời thô tục.

 

Tôi không chịu nổi sự uất ức như !

 

Những người trong nhà họ Tần, sau khi thấy những tin nhắn cả nhà gửi cho tôi, biểu cảm trên mặt từng người đều rất khó coi.

 

Như thể muốn độn thổ ngay lập tức.

 

Khi họ gửi những tin nhắn này, họ đều nghĩ mình là sứ giả của công lý, lúc này lại cảm thấy xấu hổ, cúi đầu che mặt.

 

Tôi chỉ vào mũi từng người một và mắng:

 

"Mấy người các người trên danh nghĩa là người thân của tôi tất cả đều về phe của đứa con nuôi Tần Thiên Thiên kia."

 

"Cô ta vừa khóc, các người liền là lỗi của tôi."

 

"Cô ta mất một sợi tóc, các người đều cho rằng là tôi ta."

 

"Cô ta đánh rắm các người cũng thấy thơm, ta đại tiện sao các người không ăn luôn đi?"

 

Phó Vân Niên cảm thấy tôi đã phát điên, mặt đen sì định kéo tôi lại.

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, đủ rồi! Cô đừng nữa!"

 

Tôi tát ngược lại ta một cái: "Bố chuyện, gì có chỗ cho mày xen vào hả?"

 

Phó Vân Niên trợn tròn mắt, khó tin tôi.

 

Dường như ta có hào quang nam chính tổng tài bá đạo trên đầu, cả đời chưa từng chịu sự sỉ nhục lớn như .

 

"Cô loạn đủ chưa!"

 

"Tôi hứa với , sau này không dám liên lạc với Thiên Thiên nữa, một lòng một dạ chỉ ở gần một mình , như hài lòng chưa?"

 

"Tôi cầu xin đừng chuyện nữa!"

 

Vãi chưởng, đối tượng để đương mù quáng chuyển người rồi à???

 

Tôi không hiểu tôi vô cùng kinh hãi.

 

Tôi vừa sợ hãi, liền đá bay ta ra ngoài.

 

"Đừng có đến gần!!!"

 

10

 

Do hành vi điên cuồng, ngang ngược của tôi ở nhà họ Tần, người nhà họ Tần không chịu nổi nữa đã gọi cảnh sát.

 

Cảnh sát đến, tôi vừa đã thấy, ồ, đây không phải là người quen sao!

 

Tôi chớp mắt, nước mắt lập tức trào ra.

 

"Anh Hoắc Chinh, cuối cùng cũng đến rồi."

 

"Cứu em với! Bố mẹ em muốn giam cầm em, họ còn muốn mổ bụng lấy thận của em, ép em hiến thận cho con nuôi này, em có bằng chứng đây!"

 

Lúc này có màn hình lớn lập công.

 

Hoắc Chinh thấy trên màn hình lớn những cầu của bố mẹ đối với tôi, cùng với những lời đe dọa của ba người trai, lập tức sắc mặt tái xanh, che chở tôi phía sau: "Các người định gì!"

 

"Ép buộc công dân hiến tạng là hành vi phạm pháp!"

 

Trong phòng vốn đã có hơn chục người giúp việc bị đánh đang kêu ca, thêm vào đó là những thông tin kia, cùng với vẻ mặt đáng thương của tôi, Hoắc Chinh rất dễ dàng tin rằng tôi bị người nhà liên thủ bắt nạt.

 

Phó Vân Niên thấy Hoắc Chinh, lập tức nổi giận đùng đùng.

 

"Sao lại là ?"

 

"Anh cho kỹ rồi hãy không? Đâu phải chúng tôi đánh ta mà là ta đánh chúng tôi!"

 

Hoắc Chinh khẽ khổ: "Tôi có thể trong cuốn sách này, chỉ có mỗi mình tôi là cảnh sát không?"

 

Những lời như , Phó Vân Niên không thể hiểu , nếu không thì ta đã phải có não rồi.

 

Hoắc Chinh hoàn toàn không tin lời của Phó Vân Niên.

 

"Các người ở đây cộng lại gần ba mươi người, ấy chỉ là một yếu đuối, sao có thể đánh lại nhiều người như ?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...