Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 3

Cuối cùng, cảnh sát không cho tôi phương thức liên lạc tôi vẫn biết  tên ấy, Hoắc Chinh.

 

Hoắc Chinh đã giáo huấn cả tôi và Phó Vân Niên một trận.

 

Vợ chồng đánh nhau coi là chuyện gia đình, chủ yếu là hòa giải, cả tôi và Phó Vân Niên đều chỉ bị thương ngoài da, không lập hồ sơ vụ án.

 

Hoắc Chinh: "Sao lại có thể đánh vợ chứ? Anh biết đây là bạo lực gia đình không?"

 

Phó Vân Niên tức giận: "Không phải tôi bạo hành ta, mà là ta bạo hành tôi!"

 

Hoắc Chinh: "Vợ chồng với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường lại hòa."

 

Tôi ngượng ngùng: "Em và ta mới cưới hôm nay, chưa ngủ với nhau."

 

Phó Vân Niên lại gầm lên: "Tần Nguyệt Nguyệt! Cô điên rồi phải không?"

 

À đúng đúng đúng, tôi điên thật đó.

 

Tôi vốn là một thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi, mang trong mình tuyệt học gia truyền, thề sẽ trừ gian diệt ác, để ánh sáng chính nghĩa chiếu rọi trên trái đất này. Vậy mà tỉnh dậy đã trở thành một người phụ nữ đã kết hôn hai mươi hai tuổi.

 

Còn lấy phải Phó Vân Niên, một nam chính truyện ngược mà ngay cả chó cũng chê, vứt vào thùng rác cũng chẳng ai nhặt.

 

Làm sao tôi không phát điên cho ?

 

Phó Vân Niên đã hai mươi tám tuổi rồi, tôi không thích người lớn tuổi hơn tôi nhiều như !!!

 

6

 

Sau khi Hoắc Chinh khuyên bảo, giáo huấn chúng tôi một hồi và chắc chắn rằng chúng tôi sẽ không đánh nhau nữa, ấy mới rời đi.

 

Phó Vân Niên dường như cũng nhận ra rằng ta không thể tôi nên quyết định lấy lùi tiến, muốn " chuyện" nghiêm túc với tôi.

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, đừng loạn nữa. Dù có như thì tôi cũng không thể thích ."

 

Tôi: "Vừa hay, tôi cũng không thích ."

 

"Chúng ta ly hôn đi!"

 

Một câu của tôi khiến Phó Vân Niên câm nín.

 

"Cô... ... không phải tôi sao? Chỉ cần tôi kết hôn với , sẽ đồng ý bất cứ điều gì."

 

Đúng là nguyên chủ đã từng như .

 

Tôi hơi mất kiên nhẫn: "Thế thì sao? Anh cũng từng là cưới tôi sẽ không chạm vào tôi một lần nào, mà không phải vẫn bóp cổ tôi à?"

 

"Anh đã là người vi phạm lời hứa trước, thì đừng trách tôi!"

 

Phó Vân Niên suy sụp: "Tôi không chạm vào không phải là nghĩa như ."

 

Tôi lập tức ngắt lời ta: "Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!"

 

"Dù sao cũng đã bóp cổ tôi rồi, tôi muốn ly hôn với , đồ đàn ông bạo lực gia đình!"

 

Phó Vân Niên tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giống như sắp hộc máu đến nơi.

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, trong hai chúng ta, rốt cuộc ai mới là người bạo lực gia đình với ai?"

 

"Được, cho dù muốn ly hôn với tôi đã hứa với tôi là sẽ hiến máu cho Thiên Thiên. Chắc không nuốt lời đâu nhỉ?"

 

"Coi như tôi cầu xin đấy, nếu không đi, ấy sẽ chết mất."

 

Tôi thật sự chán ngán kiểu nam chính mù quáng vì . Tạm không đến việc Tần Thiên Thiên tự ngã từ trên lầu xuống, quan trọng hơn là ta chỉ bị một chút thương tích ngoài da, hoàn toàn không cần phải truyền máu.

 

Chỉ có những kẻ ngốc nhà họ Tần và Phó Vân Niên mù quáng vì này mới tin vào điều đó.

 

Tôi nhếch mép, nở một nụ lạnh: "Mau chết đi! Tôi bao hai trăm, mời tôi đi ăn cỗ!!!"

 

Lời của tôi như một đòn đánh nặng nề, vỡ hoàn toàn hàng rào phòng thủ cuối cùng trong lòng Phó Vân Niên.

 

"Cô... Tần Nguyệt Nguyệt, tôi không ngờ lại là loại phụ nữ độc ác như !"

 

Tôi chết mất: "Tôi đã bạo lực gia đình với rồi, vẫn chưa biết tôi độc ác sao?"

 

"Có phải là đánh chưa đủ mạnh không? Có muốn tôi đánh thêm một trận nữa không?"

 

"Nhưng đừng đánh trả đấy, đánh trả sẽ tính là ẩu đả lẫn nhau, sẽ không thể mách cảnh sát đâu nhé"

 

Phó Vân Niên tôi, một tay ôm ngực, một tay chỉ vào tôi, run rẩy không ngừng: "Cô... ..."

 

Tôi tốt bụng quan tâm ta: "Sao tay run ? Bị Parkinson à?"

 

Phó Vân Niên hít sâu một hơi, cuối cùng nhắm mắt lại như đã tuyệt vọng: "Cút!"

 

Tôi giơ tay lên, túm cổ áo ta, kéo ta dậy khỏi giường, ném ra ngoài cửa.

 

"Anh cút đi!"

 

Phó Vân Niên vốn tưởng tôi đã rất quá đáng rồi, không ngờ tôi còn có thể quá đáng hơn nữa.

 

"Đây là nhà của tôi, là phòng tân hôn mà mẹ tôi chuẩn bị cho chúng ta!"

 

Tôi gật đầu: "Đúng tối nay tôi không có chỗ ngủ."

 

Sau đó vỗ vai ta: "Ngoan, ai có nắm mạnh hơn thì nghe theo người đó."

 

"Anh ngủ phòng khách đi."

 

Sau đó tôi ngay trước mặt ta "Rầm!" một tiếng đóng cửa lại.

 

Phó Vân Niên bị tôi khóa ngoài cửa, vừa đá cửa vừa chửi bới.

 

"Tần Nguyệt Nguyệt! Mở cửa ra cho tôi!"

 

"Cô đang giở trò lạt mềm buộc chặt với tôi phải không?"

 

"Cho dù có trở nên khác thường thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không thích đâu!"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...