Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 2

Ánh mắt lộ ra ba phần chế giễu, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ.

 

"Sao? Cô sợ rồi à?"

 

"Nếu bây giờ quỳ xuống xin lỗi tôi, rồi đến bệnh viện hiến cho Thiên Thiên 500cc máu."

 

Tôi lại không nhịn , cho ta một cái tát nữa.

 

"Năm trăm con mẹ nhà !"

 

"Sao không tự hiến đi?"

 

Phó Vân Niên bị tôi đánh đến có chút ám ảnh tâm lý, vô thức rụt cổ lại.

 

"Cô tưởng tôi không muốn sao? Nhóm máu của tôi không phù hợp với ấy."

 

"Cô ấy cũng như , đều là nhóm máu Rh âm, nếu không thì khi xưa các bị bế nhầm, cũng sẽ không thể không phát hiện ra ..."

 

Nghe ta , tôi càng tức giận hơn.

 

Trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, nhóm máu Rh âm chia theo bình quân đầu người phải không?

 

Tôi túm lấy tóc ta.

 

"Ngay cả nhóm máu cũng không giống nhau, còn dám ta?"

 

"Cô ta ngay cả máu của cũng bài xích, còn dám ?"

 

"Đúng là cặp thanh mai trúc mã giả tạo!"

 

Sau đó, khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên dưới lầu, tôi rối tóc của mình, xé rách cổ áo rồi véo vài cái lên cánh tay và cổ mình.

 

Đừng hỏi tôi sao mà như , hỏi thì đó là nhờ luyện võ.

 

Khi tôi quyết tâm, ngay cả bản thân mình tôi cũng véo.

 

Điều tôi không ngờ là cảnh sát đến hiện trường lại đẹp trai tuấn tú, chân dài một mét tám, cả người tỏa ra cám dỗ trong bộ đồng phục.

 

Thấy tôi đặc biệt kích giống như gặp người thân , ấy tiến lên 

nắm lấy tay tôi.

 

"Má ơi! Tôi cảnh sát ba năm rồi, cuối cùng cũng có người báo án!"

 

"Cô , em cứ yên tâm, mạnh dạn mà đi, có phải người đàn ông này bắt nạt em không? Nói cho tôi biết! Tôi sẽ giải quyết cho em."

 

Anh chàng này là biết ngay có trái tim nhiệt , tôi véo một cái lên cánh tay mình, lập tức đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng yếu ớt không thể tự lo liệu cho mình gật đầu.

 

"Ừm!"

 

Anh cảnh sát lập tức rưng rưng nước mắt.

 

"Tốt tốt tốt, cuối cùng cũng có nữ chính truyện ngược biết báo cảnh sát rồi."

 

Phó Vân Niên đứng bên cạnh ngơ ngác chúng tôi rồi bỗng nhiên gầm lên.

 

"Anh cái gì ? Số hiệu của là bao nhiêu? Người báo cảnh sát là tôi!"

 

"Tôi mới là nạn nhân!"

 

5

 

Tiếng gầm của Phó Vân Niên đã thành công kéo cảnh sát ra khỏi cơn phấn khích từ khi nhận cuộc gọi báo án.

 

Nhưng khi thấy vết thương trên mặt Phó Vân Niên, ấy không tỏ ra nhiều biểu cảm đồng .

 

Ngược lại là tôi, dáng vẻ của tôi trông rất thảm giống như một bông hoa trắng nhỏ mong manh trong gió.

 

Thấy ấy mình, tôi hơi nghiêng đầu, để lộ cổ thiên nga đầy vết thương và gương mặt xinh đẹp.

 

Nhẹ nhàng thốt lên: "A, đừng ..."

 

Anh cảnh sát lập tức nổi giận dữ dội.

 

Anh ấy nghiêm khắc phê bình Phó Vân Niên một trận.

 

"Cô ấy là con mà còn không kêu! Anh là đàn ông, kêu cái gì chứ!!!"

 

"Người ta trông còn nghiêm trọng hơn nhiều!"

 

"Anh có quan hệ gì với ấy, tôi khuyên nên khai thật, nếu không, tôi sẽ đưa về đồn cảnh sát!"

 

Tôi càng chàng này càng thấy đẹp trai, thật sự có khí chất nghĩa hiệp can đảm, chính trực hiên ngang, không sợ cường quyền, dám đấu tranh với thế lực xấu xa.

 

Mẹ ơi, con đã rồi!

 

Không kìm , tôi buột miệng :

 

"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Tên gì ? Có thể cho em thông tin liên lạc không?"

 

"Người ta mới 18 tuổi thôi, chưa từng có trai..."

 

Tôi chưa hết câu, Phó Vân Niên đã như phát điên chạy lại, đẩy mạnh tôi một cái.

 

Nếu không phải tôi từ nhỏ đã tập đứng tấn, thế đứng tương đối vững thì thật sự đã bị ta đẩy ngã.

 

Nhưng nhận ra bên cạnh còn có cảnh sát, tôi liền giả vờ mềm chân, ngã vào lòng ấy.

 

Mặt áp sát vào bộ ngực cơ bắp trong bộ đồng phục của ấy.

 

Tôi ngước mắt cảnh sát, yếu ớt đáng thương: "Xin lỗi ."

 

Quay đầu lại trừng mắt Phó Vân Niên: "Anh muốn bị đánh gãy mấy đoạn?"

 

Phó Vân Niên hoảng sợ, ta thật sự hoảng sợ rồi.

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, tỉnh táo lại đi! Cô 22 tuổi rồi, không phải 18 tuổi!"

 

"Hơn nữa tôi mới là chồng , dám quyến rũ đàn ông khác trước mặt tôi, coi tôi không tồn tại hả!"

 

Tôi sững sờ: "Ơ... chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao?"

 

Phó Vân Niên hừ lạnh một tiếng, ném hai cuốn sổ đỏ xuống trước mặt tôi.

 

Tôi mở ra xem, thật sự là của Phó Vân Niên và nguyên chủ.

 

Tôi vội vàng ôm vào lòng.

 

"Tốt quá, cái này không thể mất , lúc ly hôn sẽ cần dùng đến, bổ sung lại phiền phức lắm..."

 

Rồi quay sang với cảnh sát: "Anh đợi em nhé, em ly hôn xong sẽ đi tìm !"

 

Câu này của tôi đã khiến cảnh sát bị sốc.

 

Anh ấy đưa nắm lên che miệng, liều mạng ho khan, chỉ vào ngực mình, ý bảo đang ghi hình thi hành công vụ.

 

"Khụ khụ khụ..."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...