Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 11

Dù đó là nguyên chủ kết hôn với ta.

 

Nhưng nghĩ lại tôi vẫn thấy rất xui xẻo.

 

Để xua đuổi xui xẻo, tối đó tôi hẹn Hoắc Chinh đi ăn đồ nướng, xua tan mọi điều xui xẻo.

 

"Anh, em đã có giấy ly hôn rồi, em tự do rồi! Tối nay hẹn hò nhé?"

 

Không ngờ Hoắc Chinh lại từ chối tôi: "Ngoan, tối nay tôi có nhiệm vụ, hôm khác tôi sẽ đi chơi với em."

 

Hừ! Đàn ông, mà dám từ chối tôi sao?

 

Ơ, không đúng, ấy tôi ngoan...

 

Vui quá đi!

 

Tôi: "Em ngoan! Em sẽ đợi !"

 

Sau đó tôi trở lại cuộc sống độc thân, rảnh rỗi thì đi khắp nơi tiêu xài, không chỉ từ thiện mà còn tài trợ cho người khác, đầu tư, mua nhà các kiểu.

 

Khi Hoắc Chinh rảnh rỗi, tôi sẽ tìm ấy hẹn hò.

 

Một thời gian trôi qua, không những không tiêu hết tiền mà còn ngày càng nhiều hơn.

 

Thậm chí còn lên bảng xếp hạng phụ nữ giàu có.

 

Còn về chuyện của Phó Vân Niên và Tần Thiên Thiên, tôi không rảnh để hỏi thăm.

 

Hôm đó tôi trang điểm thật đẹp, đang định đi xem phim với Hoắc Chinh.

 

Tôi lái xe vào hầm để xe, vừa xuống xe đã bị một luồng ánh sáng từ đèn xe cho chói mắt.

 

Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng cơ xe hơi gầm rú, một chiếc xe lao thẳng về phía tôi.

 

Tôi theo phản xạ dùng một tay chống lên nóc xe và thực hiện tác lộn ngược, chiếc xe đó lướt qua sát người tôi.

 

Thấy không đâm trúng tôi, chiếc xe quay đầu cua gấp, lại lao về phía tôi lần nữa.

 

Với thân thủ của bà đây, từ cấp tiểu học đã bắt đầu giành vô số chức vô địch ở các cuộc thi, mười tám tuổi đã bất khả chiến bại trên thế giới.

 

Làm sao mà không tránh một chiếc xe?

 

Một cú lộn mèo, tôi đã nhảy lên nóc một chiếc xe khác.

 

Tôi tránh chiếc Lamborghini của tôi không tránh , bị đâm nát bét.

 

Vì tôi né quá nhanh, tài xế kia không kịp phản ứng, cả người lẫn xe đều bị đâm đến choáng váng.

 

Lúc này túi khí bung ra, hắn ta bị kẹt trong khoang lái, có vẻ bị thương nặng, ho sặc sụa tôi.

 

Tôi nhảy khỏi nóc xe, đi đến bên cạnh hắn ta.

 

"Ồ, tiêu đời rồi! Xe của tôi rất đắt đấy!"

 

Người đó mặt mày hung dữ, trán còn có nếp nhăn, trông vô cùng hung ác.

 

Thấy tôi không hề hấn gì, còn hắn ta thì bị thương nặng, hắn ta định vươn tay đánh tôi.

 

Tôi nắm lấy cổ tay hắn ta và bẻ ngược ra sau, cổ tay bị trật khớp, hắn ta kêu lên đau đớn, trở nên ngoan ngoãn hơn.

 

Tôi : "Xe tôi hơn mười triệu tệ, định bồi thường thế nào?"

 

Hắn ta: "Tao bồi thường con mẹ mày..."

 

Tôi "rắc" một cái, lại nắn cổ tay bị trật khớp của hắn ta về vị trí cũ.

 

Hắn ta lại kêu thét lên đau đớn, mặt mày nhăn nhó tôi: "Đại ca, tôi đền không nổi..."

 

Tôi thấy hắn ta lái chiếc xe vài trăm nghìn, quả thật không giống như có thể đền nổi.

 

Nếu có tiền, ai lại đi sát thủ chứ?

 

Tôi bèn hỏi hắn ta: "Ai sai đến tôi? Đừng không cố ý, bãi đỗ xe có camera giám sát, chạy không thoát đâu."

 

Người đó nghe có vẻ khó xử: "Không phải tôi không , mà là..."

 

Tôi thấy hắn ta không muốn , bộ định vặn trật khớp cổ tay hắn ta lần nữa.

 

Hắn ta thấy , lập tức toát mồ hôi hột: "Tôi , tôi , tôi ... là chồng cũ của , Phó Vân Niên."

 

"Phó Vân Niên?"

 

Tôi nhíu mày, sao ta dám chứ?

 

Điều tra một chút mới biết, Tần Thiên Thiên bị suy thận giai đoạn cuối rồi vẫn chưa tìm nguồn thận phù hợp.

 

Anh ta định sát thủ đâm chết tôi, rồi giả mạo hợp đồng hiến tặng, để cấy thận của tôi cho Tần Thiên Thiên?

 

Quả nhiên là tên đàn ông vượt trên nửa bộ luật hình sự trong tiểu thuyết, thật đáng sợ, cuộc sống này càng ngày càng tốt đẹp hơn rồi ha!

 

 

16

 

Đối mặt với sự việc này, tất nhiên tôi lập tức báo cảnh sát.

 

Thuê sát thủ, âm mưu trộm cắp nội tạng con người là trọng tội, Phó Vân Niên nhanh chóng bị bắt.

 

Người nhà họ Phó muốn tôi viết thư tha lỗi, giúp Phó Vân Niên giảm án, tôi không đồng ý, bọn họ liền đe dọa tôi, sẽ khiến doanh nghiệp Tần Thị sản!

 

Tôi lắp camera giám sát, ghi âm lại rồi công bố rộng rãi.

 

Lúc này vụ việc Phó Vân Niên sát thủ và đe dọa nạn nhân không thể giấu nữa.

 

Danh tiếng nhà họ Phó tụt dốc không phanh, ngay cả cổ phiếu của Phó Thị cũng giảm mạnh.

 

Nhà họ Tần còn chưa kịp sản thì nhà họ Phó đã sắp sản rồi.

 

Mặc dù trong vụ ám sát này tôi không bị thương vì Phó Vân Niên biết luật mà vẫn cố phạm tội, tiết nghiêm trọng, lại không có thái độ nhận tội tốt nên bị tuyên án nặng mười năm tù.

 

Tần Thiên Thiên không còn sự che chở ngu ngốc của Phó Vân Niên nữa, không lấy thận của tôi, lại không đợi nguồn thận phù hợp nên không sống bao lâu đã chết.

 

Bố mẹ ruột của ấy không trách tôi, chỉ cầu đưa tro cốt của Tần Thiên Thiên về quê an táng, tôi đồng ý.

 

Mười năm sau, khi Phó Vân Niên ra tù, đến viếng mộ Tần Thiên Thiên, cỏ trên mộ ta đã cao đến hai mét.

 

Còn về phía tôi, ngay đêm Tần Thiên Thiên chết vì đã quá nhiều việc tốt, công đức vô lượng nên tôi đã quay trở về.

 

Đúng , tôi đã quay trở về!

 

Ngay khi tôi tỏ với Hoắc Chinh, ấy đồng ý người của tôi và chúng tôi đang định hôn nhau!!!

 

Ồ, hỏi tại sao tôi đã quay về rồi mà vẫn biết cốt truyện phía sau ư?

 

Bởi vì tôi đã xuyên qua cuốn sách mà tôi từng đọc trong thực tế. Sau khi trở về, tôi lập tức đi xem đoạn kết.

 

Không ngờ, cốt truyện của cuốn sách đó đã thay đổi, tất cả đều trở thành những việc tôi đã .

 

Vì việc vả mặt quá sảng khoái, nó còn lên bảng xếp hạng sách bán chạy.

 

Mọi người đều cuốn sách đó, mở đầu là truyện ngược luyến thông thường sau đó nữ chính như đổi thành một người khác, trực tiếp chóc điên cuồng.

 

Toàn bộ quá trình, bắt đầu bình thường càng về sau càng hấp dẫn.

 

Tác giả vốn ra mắt bằng truyện ngược còn bày tỏ: "Ai thích viết truyện ngược thì cứ viết, sau này tôi chỉ viết sảng văn, không viết truyện ngược nữa!"

 

Xem đến đây, tôi rơi nước mắt.

 

"Hu hu hu, mọi người sảng khoái rồi, còn tôi thì sao?"

 

"Anh Hoắc Chinh của tôi, tôi vẫn chưa hôn!"

 

Bố già thấy tôi khóc lóc thương tâm, hỏi: "Con , sao thế? Bị lừa đá vào đầu à?"

 

Hừ! Tôi còn nhớ nhung ông ấy gì, đáng lẽ tôi không nên về cái nhà này!

 

Tôi: "Lẽ nào bố không ra là con thất à?"

 

Bố già: "Với ai? Cọc gỗ? Hay là bao cát?"

 

......

 

Tôi không tức, tôi không tức, đây là bố ruột của tôi.

 

Ngay lúc tôi đang khóc lóc, bố già vô lương tâm đang chế nhạo thì cổng sân nhà chúng tôi bị đẩy ra.

 

Một chàng trai dáng người cao ráo, vẻ ngoài đẹp trai thò đầu vào từ bên ngoài.

 

"Xin hỏi đây có phải nhà của lão Tần không ạ?"

 

"Cháu tên là Hoắc Chinh, đặc biệt thích võ thuật cổ truyền Trung Hoa, xin hỏi bác có nhận đồ đệ không ạ?"

 

Tôi vừa , vãi, đây không phải là người của tôi trong tiểu thuyết sao?

 

Tại sao lại tôi thấy ấy ở đây, chẳng lẽ tôi đang nằm mơ?

 

Tôi dụi mắt thật mạnh, lại thì ấy vẫn còn đó!

 

Tôi lập tức chạy ra kéo ấy vào.

 

"Phải rồi phải rồi, Hoắc Chinh phải không? Tôi thay bố tôi nhận cậu đệ tử, sau này tôi sẽ là sư tỷ của cậu!"

 

"Sư đệ muốn học gì? Sư tỷ có thể dạy cậu mọi thứ."

 

"Này, sư đệ, cậu có chấp nhận giữa các đồng môn không?"

 

Tôi dẫn Hoắc Chinh đi về phía hậu viện, chỉ để lại bố tôi giậm chân ở phía sau.

 

Và chương mới của tôi và Hoắc Chinh vừa mới chỉ bắt đầu.

 

– HẾT –

 

Nhóm dịch:    Team Qi Qi

 

Edit:    Ying

 

Beta:    Ngọc Kỳ

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...