Xuyên Không Vả Mặt [...] – Chương 10

Tôi không nhịn vỗ tay cho bọn họ.

 

"Pia pia pia!"

 

"Bố, mẹ, cả, hai, ba, mọi người quá đúng."

 

"Giúp đỡ người khác là niềm vui cũng phải lượng sức mà ."

 

"Trước hết phải sống tốt cuộc đời mình, có thừa sức thì mới đi giúp đỡ cho người khác chứ."

 

"Tần Thiên Thiên đáng như , hiểu chuyện như lại hiểu lòng người như thế chắc chắn sẽ không ép buộc mọi người đâu, đúng không?"

 

Lần này, người nhà họ Tần đều đứng về phía tôi: "Đúng!"

 

14

 

Khi thấy cả gia đình chúng tôi lần đầu tiên đoàn kết một lòng như , Phó Vân Niên lộ vẻ mặt đau đớn và thất vọng cùng cực.

 

"Các người... các người..."

 

Anh ta kéo lê bước chân nặng nề, vào phòng bệnh của Tần Thiên Thiên.

 

Tần Thiên Thiên vẫn chưa biết rằng ta đã bị cả gia đình bỏ rơi.

 

Vẫn đang tính toán mưu đồ của mình.

 

"Anh Vân Niên, chị ấy đã về chưa? Chị ấy có đồng ý hiến thận cho em không?"

 

"Đợi Thiên Thiên khỏi bệnh rồi, em có thể cùng đi nhiều nơi thích."

 

Phó Vân Niên đau lòng ôm lấy ta, đặt một nụ hôn lên trán.

 

"Thiên Thiên đừng sợ, dù cả thế giới có bỏ rơi em, cũng sẽ không , nhất định sẽ cứu em."

 

Tôi lấy điện thoại ra, chụp liền mấy bức ảnh hai người họ.

 

"Này! Phó Vân Niên, đừng quá đáng quá, chúng ta còn chưa ly hôn đâu!"

 

Miệng tôi tay đã nhanh chóng gửi ảnh vào nhóm chat gia đình ta, còn tự tay tag bà nội ta vào.

 

"Bà ơi, bà xem này, cháu đã rồi, người Phó Vân Niên là Tần Thiên Thiên, xin bà cho phép ta ly hôn với cháu!"

 

Không ngờ bà nội Phó Vân Niên lập tức gửi một đoạn tin nhắn thoại dài đến.

 

"Vân Niên muốn ly hôn với cháu để ở với cái đứa bệnh hoạn Tần Thiên Thiên đó, nó đến nghĩ cũng đừng có nghĩ!"

 

"Nguyệt Nguyệt à, cháu mới là cháu dâu bà chọn, dù Vân Niên không cần cháu, cửa nhà họ Phó chúng ta cũng sẽ luôn rộng mở đón cháu."

 

Tôi: "Ôi, thế này..."

 

Cháu cảm ơn bà nội! Chẳng trách trong nguyên tác, nữ chính và nam chính cứ dây dưa mãi không dứt , bị ngược đi ngược lại.

 

Thì ra là có trợ thủ là bà nội Phó Vân Niên ở đây.

 

Nhưng cái may mắn này tôi không muốn đâu.

 

"Bà nội, cháu thấy không cần thiết đâu ạ? Thực ra cháu cũng không thích cháu trai bà cho lắm..."

 

Tôi chưa hết câu, Phó Vân Niên đã lao tới, giật lấy điện thoại của tôi.

 

"Em bậy bạ gì với bà và bố mẹ ?"

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, em Thiên Thiên thành ra thế này, em hài lòng rồi chứ?"

 

Ban đầu tôi định giải thích khi thấy vẻ mặt tự cho mình là đúng của Phó Vân Niên, tôi lập tức nổi giận.

 

Tôi trực tiếp vào bụng ta một cú, giật lại điện thoại.

 

"Nửa năm không gặp, gan to hơn rồi nhỉ, dám giật điện thoại của tôi, không muốn giữ tay nữa à?"

 

"Tôi với bà nội là muốn bà đồng ý cho chúng ta ly hôn, thành toàn cho hai người bọn , đừng cản trở tôi tìm hạnh phúc mới!"

 

Phó Vân Niên bị tôi đánh cong người, không thể đứng thẳng lưng vẫn cứng đầu.

 

"Em muốn ly hôn với , để đi tìm Hoắc Chinh đó phải không? Em đừng có mơ!"

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, đôi gian phu dâm phụ các người..."

 

Anh ta chưa hết câu, tôi đã tát cho mấy cái.

 

"Miệng thối thế, ăn phân à?"

 

Sau đó tôi đưa cho ta xem những bức ảnh trong điện thoại mình: "Ai ngoại trong hôn nhân, ai là gian phu dâm phụ, bản thân không biết sao?"

 

"Được rồi đừng lải nhải nữa, sáng mai mang giấy tờ tùy thân đi, ly hôn với tôi ngay, không thì tôi sẽ đăng ảnh lên mạng, ngoại trong hôn nhân, Tần Thiên Thiên quý của là người thứ ba!"

 

"À, còn nữa tài sản tôi không đòi chia đâu, hãy tự biết điều đi, tiền cấp dưỡng mà ít, tôi sẽ không để dễ chịu đâu!"

 

Dù sao bây giờ tôi là Quan Âm Tán Tài, còn nhiều chỗ cần tiêu tiền lắm.

 

Tôi không hiểu trong truyện ngược, sao ly hôn lại khó khăn đến thế?

 

Phó Vân Niên bị tôi ép phải về nhà giải thích với người lớn, đưa ra những vết thương trên người do tôi đánh, tôi bạo lực gia đình ta. Gia đình ta nhanh chóng đồng ý cho ta ly hôn với tôi.

 

Dù sao cũng là người thừa kế của một gia tộc lớn, gương mặt đại diện cho thể diện của cả một doanh nghiệp gia tộc, cứ bị đánh vào mặt hoài thì cũng không .

 

Chúng tôi vào nơi giấy tờ, chưa đầy nửa tiếng đã nhận sổ xanh rồi.

 

 

15

 

Ra khỏi cổng lớn, tôi cầm quyển sổ xanh vẫy tay với Phó Vân Niên: "Tạm biệt nhé, chồng cũ"

 

Phó Vân Niên nắm chặt tay tôi, vẻ mặt không cam tâm.

 

"Tần Nguyệt Nguyệt, em sẽ hối hận đấy!"

 

Tôi: "Tôi hối hận, lẽ ra ngay từ đầu tôi đã không nên đăng ký kết hôn với !"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...