Xuyên Không Trở Thành [...] – Chương 8

CHƯƠNG 8

Giới thiệu xong hết lai lịch, nghề nghiệp, lương bổng và số tiền tiết kiệm, Tạ Vân Phong tôi, trịnh trọng :

“Đồng chí Trần Tuệ Liên, tôi nghiêm túc mong muốn em trở thành người đời cách mạng của tôi. Không biết em có đồng ý không?”

Tôi bộ thẹn thùng lẫn bối rối:
“Thủ trưởng, em… có lẽ ngài không hiểu rõ quá khứ của em. Em đã từng kết hôn, em không xứng với ngài, nên em không thể chấp nhận.”

Tạ Vân Phong rất kiên quyết:

“Anh đã tìm hiểu kỹ rồi. Trần Tuệ Liên, 21 tuổi, quê quán ở…, tám tuổi con dâu nuôi của nhà họ Chu, mười sáu tuổi kết hôn với Chu Vi Dân, sau đó bị hắn ta phản bội. Mọi chuyện về em, đều biết.”

Anh ta đã điều tra tôi.

Điều đó chứng minh, ta đã sớm để mắt đến tôi, chứ không phải bốc đồng nhất thời.

Tôi càng lúng túng hơn, cúi đầu, không nên lời.

“Anh hiểu rõ quá khứ của em, cũng thật sự bị em thu hút từ cái đầu tiên. Anh không thấy em không xứng với . Vậy giờ em vẫn muốn từ chối sao? Hay là… em vẫn chưa dứt với Chu Vi Dân, muốn tiếp tục dây dưa với hắn?”

Dưới thế tấn công mạnh mẽ ấy, tôi đành phải ‘miễn cưỡng’ đồng ý.

Một tháng sau, Tạ Vân Phong xuất viện. Tôi và ta chính thức kết hôn.

7
Đêm trước ngày cưới.

Chu Vi Dân say mèm tìm đến tôi.

“Tuệ Liên, hối hận rồi. Anh không nên ly hôn với em. Tại sao đến khi ly hôn rồi mới nhận ra người nhất là em? Tuệ Liên, đừng lấy ta, không? Đừng rời xa , không?”

Tôi lạnh lùng hắn:
“Không .”

Chu Vi Dân quỳ sụp xuống trước mặt tôi, nước mắt tuôn trào:
“Tại sao?”

“Bởi vì vị trí của ấy cao hơn . Ở bên ấy, tôi là phu nhân của sư trưởng. Ở bên , tôi chẳng qua là một người vợ cũ không thể lộ mặt. Lỡ như có ngày nhà họ Bạch tôi không vừa mắt, họ có thể lấy mạng tôi bất cứ lúc nào. Mà thì… chẳng có chút năng lực nào để bảo vệ tôi cả.”

Tôi đẩy hắn ra, lùi lại hai bước.

Chu Vi Dân hỏi:
“Nếu một ngày nào đó leo lên vị trí cao hơn Tạ Vân Phong, em có thể quay lại bên không?”

Tôi khẽ khinh bỉ:
“Đợi đến khi thật sự leo lên đã rồi hãy .”

Hôm sau, trong đám cưới, Chu Vi Dân không xuất hiện.

Hắn chủ nhận một nhiệm vụ nguy hiểm nhất – nếu hoàn thành và còn sống trở về, hắn sẽ thăng chức.

Kết quả đó khiến tôi rất hài lòng.

Chu Vi Dân à, cứ tiếp tục cố gắng mà leo lên đi.

Dù có sống sót qua lần này, sẽ còn nhiệm vụ khác, nhiệm vụ nữa… Nhận đủ nhiều rồi, sớm muộn gì cũng có một lần cướp mất mạng sống của thôi.

Trong ba năm sau đó, tôi sống an ổn những ngày tháng nhàn nhã với tư cách phu nhân sư trưởng.

Lương của Tạ Vân Phong đều do tôi giữ. Khi ở nhà, ta còn giúp tôi “chiến đấu” với bà mẹ chồng không biết điều – cuộc sống đúng là vừa ý, vừa vị.

Chu Vi Dân trong ba năm đó hiếm khi xuất hiện – hoặc là đang thực hiện nhiệm vụ, hoặc là đang trên đường đi nhận nhiệm vụ.

Bạch Tiểu Nhiễm chịu không nổi cuộc sống như góa phụ chờ chồng, đã đề nghị ly hôn với hắn.

Nhưng trước khi ly hôn, Tư lệnh Bạch gặp chuyện, cả nhà họ Bạch bị điều xuống nông trường xa xôi hẻo lánh nhất.

Khi Chu Vi Dân trở về, thân tàn tật, thì mọi chuyện đã an bài.

Hắn có nhiều huân chương, nên sau khi ly hôn với Bạch Tiểu Nhiễm cũng không bị liên lụy quá nặng, chỉ là chuyển ngành về địa phương.

Nhưng với một người mất đi một chân, tinh thần hắn sa sút trầm trọng, cuối cùng nghiện rượu mà chết sau một năm.

Và thế là, ba nhiệm vụ mà nguyên chủ giao phó, tôi đều hoàn thành một cách trọn vẹn.

Linh hồn của nguyên chủ bị phân giải thành chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng linh hồn tôi.

Còn tôi, sau khi sống trọn kiếp này, cũng thuận lợi bước sang thế giới tiếp theo, bắt đầu một nhiệm vụ mới.

【Hoàn】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...