Tôi hết sức chân thành, khiến Tư lệnh Bạch nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
Bạch Tiểu Nhiễm – hiện tại của Chu Vi Dân – cũng đứng ra đỡ:
“Ba, Vi Dân là người trọng trọng nghĩa, dù đã ly hôn cũng không thể mặc kệ vợ cũ sống chết thế nào . Hơn nữa, đồng chí Tuệ Liên còn từng phụng dưỡng cha mẹ ấy đến cuối đời. Ba đừng can thiệp chuyện này nữa, cứ để Vi Dân tự sắp xếp đi.”
Chu Vi Dân cũng lên tiếng:
“Thưa Tư lệnh, xin ngài yên tâm. Giữa tôi và Tuệ Liên chỉ còn em. Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp công việc cho ấy, sẽ không để Tiểu Nhiễm hay ngài phải bận lòng đâu. Mong ngài tin tôi.”
Tư lệnh Bạch hừ lạnh một tiếng:
“Tốt nhất là như .”
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
4
Tạm thời, tôi ở nhờ tại khu nhà gia đình mà doanh trại phân cho Chu Vi Dân, còn ta thì phải ở tạm trong ký túc xá của đơn vị.
Bạch Tiểu Nhiễm quan sát tôi một thời gian, thấy tôi thực sự ngoan ngoãn, không hề có dấu hiệu dây dưa cảm gì với Chu Vi Dân, dần dần ta cũng yên tâm hơn.
Để xây dựng hình tượng dịu dàng, hiền lành trong mắt Chu Vi Dân, Bạch Tiểu Nhiễm thậm chí còn chủ đưa tôi đi dạo phố, vào hợp tác xã mua quần áo, mua kem tuyết, mua bánh trứng cho tôi.
Với tất cả những điều đó, ngoài mặt tôi đều khách sáo cảm ơn, trong lòng thì vui vẻ nhận hết.
Tôi thậm chí còn khéo léo nịnh nọt để Bạch Tiểu Nhiễm tìm cho tôi một ông lang già có tay nghề cao, giúp tôi điều dưỡng sức khỏe.
Dù sao thì, sức khỏe là vốn liếng cách mạng, thân thể có tốt thì khí sắc mới đẹp, con người mới rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Tất nhiên, tôi là người có nguyên tắc. Nhận nhiều lợi từ Bạch Tiểu Nhiễm như , thì cũng phải biết tốt cho ta trước mặt Chu Vi Dân.
Tôi đem mấy món đồ ấy tặng ra khoe với Chu Vi Dân.
“ Dân, xem, cái này là đồng chí Tiểu Bạch tặng em – kem tuyết nè, còn đây là váy hoa ấy mua cho em, khăn lụa này cũng là ấy chọn, còn cái này nữa, bánh đào giòn, ngon cực luôn…”
Tôi ríu rít như một chim non hớn hở kể lể không dứt, không ngừng khen ngợi Tiểu Bạch hiền lành, dịu dàng, rộng rãi, đối xử với tôi tốt thế nào.
Ban đầu, Chu Vi Dân còn mỉm nghe tôi . Nhưng năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, tôi vẫn không ngừng “Tiểu Bạch thế này”, “Tiểu Bạch thế kia”, cuối cùng hắn cũng mất kiên nhẫn.
“Tuệ Liên, ngoài Tiểu Bạch ra, em không còn gì để với sao? Chúng ta đã một tháng không gặp rồi đấy.”
Đúng , tháng này Chu Vi Dân bận đi nhiệm vụ. Vừa về đến doanh trại, việc đầu tiên hắn là đến gặp tôi.
Tôi giả vờ ngơ ngác, vẫn tươi :
“Tất nhiên là có rồi. Em muốn hỏi bao giờ cưới đồng chí Tiểu Bạch? Đừng trì hoãn nữa, Tiểu Bạch là tốt như thế, hoàn toàn xứng đáng với . Anh mà chần chừ nữa, coi chừng người ta cướp mất đấy!”
“Trần, Tuệ, Liên!”
Hắn gằn từng chữ, sắc mặt đen như mực.
Tôi sững lại, ngước đôi mắt to long lanh thẳng vào hắn.
Chu Vi Dân thở dài một hơi:
“Không có gì, chỉ là thấy em thay đổi rồi. Anh nhớ trước đây, trong lòng em chỉ có mình . Mỗi lần gặp lại sau thời gian xa cách, em đều vây quanh hỏi đủ chuyện – sợ gầy đi, sợ ốm, sợ bị thương, sợ chịu tủi thân ở bên ngoài.
Em còn đun nước cho tắm, giặt giũ cho , nấu cơm cho … Em là người đối xử tốt với nhất trên đời này, thậm chí còn hơn cả mẹ .”
Tôi nghe , trong lòng khẽ lạnh.
Hắn đang nhớ nhung người cũ sao? Người mà hắn là tốt nhất trần đời ấy, chẳng phải chính là nguyên chủ đó sao?
Nhưng nguyên chủ đã tốt đến rồi thì sao chứ? Cuối cùng vẫn bị hắn ruồng bỏ thê thảm.
Giờ ly hôn xong rồi, hắn lại bắt đầu hoài niệm à?
Chu Vi Dân tiếp tục , trong ánh mắt còn mang theo vài phần uất ức:
“Nhưng bây giờ, em chẳng thèm hỏi có bị thương không, có mệt không, có ăn no chưa, mở miệng ra câu nào cũng là Tiểu Bạch. Cô ta với em quen biết bao lâu? Mà em đã nghiêng hết lòng về phía ta rồi sao? Em còn nhớ không, ta là người cướp chồng của em đấy!”
Ánh mắt tôi thoáng trầm xuống, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Dù em mất chồng, em lại có thêm một người . Còn sắp có cả một chị dâu dịu dàng, lương thiện, đối xử với em rất tốt. Tính ra, em chẳng lỗ gì cả, ngược lại còn lời ấy chứ!”
Tôi còn vênh cổ lên, dáng vẻ vừa ngang ngược vừa tự đắc.
Chu Vi Dân tức đến choáng váng, chỉ tay vào tôi:
“Em… em nông cạn đến thế sao? Một chút lợi lộc là bị người ta mua chuộc rồi à?”
Tôi không chịu thua:
“Không phải là một chút! Là rất nhiều ấy chứ! Em ở nhà họ Chu hơn chục năm, có bao giờ đãi ngộ thế này đâu! Anh chưa từng mua cho em kem tuyết, cũng chưa từng mua váy hoa, càng chưa từng mua bánh ngọt cho em! Anh còn chẳng bằng một cọng tóc của đồng chí Tiểu Bạch!”
Chu Vi Dân tức đến mức ho khan liên tục, suýt thì ngất xỉu vì bị tôi chọc điên.
Bạn thấy sao?