Xuyên Không Trở Thành [...] – Chương 2

CHƯƠNG 2

2
Từ quê nhà đến doanh trại xa xôi vạn dặm, phải đổi ba chuyến tàu, tốn nửa tháng trời mới đến nơi.

Trong quãng thời gian đó, Chu Vi Dân hoàn toàn bị những chiêu trò “trà xanh” của tôi mê hoặc đến quay như chong chóng.

Ngày nào tôi cũng gọi “ ơi” ngọt như mía lùi, nũng nịu đến mức hắn vui vẻ bao tôi ăn thịt kho tàu mỗi bữa. Vì còn dư dả thời gian, hắn còn dẫn tôi đi chơi vài thành phố dọc đường.

Ăn ngon, chơi vui, không phải cày cuốc đồng áng… chỉ trong nửa tháng, thân thể nguyên chủ đã tôi chăm sóc đến mức sắc da trắng lên rõ rệt, dung mạo càng lúc càng rạng rỡ.

Ánh mắt của Chu Vi Dân đặt trên người tôi cũng ngày càng lâu hơn.

Cho nên, khiến loại đàn ông thế này mình thì có gì khó? Chỉ cần dỗ dành hắn, tâng bốc hắn, đẩy đưa hắn, gần xa giăng lưới mà trêu hắn một chút, là xong cả thôi.

Chơi hắn chẳng khác gì chơi một con chó.

Ví dụ như lúc này, trong khoang giường nằm, một bà thím cùng tôi chuyện trò rất hợp ý. Thấy tôi vừa xinh đẹp vừa khéo léo lại biết ăn , bà ta liền kéo tôi ra rả giới thiệu con trai mình.

Con trai bà cũng là lính, không cùng quân khu với Chu Vi Dân, hiện là phó doanh trưởng, năm nay hai mươi tám tuổi.

Tôi giả vờ thẹn thùng, mặt đỏ hồng lên nghe bà mối giới thiệu, trong lòng âm thầm đếm ngược: mười, chín, tám, bảy… vừa đếm đến năm thì Chu Vi Dân đã nhịn hết nổi, mặt mày u ám, lập tức kéo tay tôi lôi thẳng ra khỏi khoang tàu.

Trong hành lang hẹp của toa tàu, hắn ép tôi vào vách, ánh mắt ghen tuông cháy rực chằm chằm tôi:

“Trần Tuệ Liên, đây là cái gọi là tôi của em đấy à? Em chẳng sống là người của tôi, chết là ma nhà tôi sao? Em chẳng bảo sẽ cùng tôi sống đến đầu bạc răng long, không có tôi thì sống không nổi? Giờ còn chưa tới doanh trại, em đã bắt đầu tìm đường lui rồi à?”

Tôi tái mặt, chưa kịp gì nước mắt đã lã chã rơi xuống.

Chu Vi Dân là kiểu người sợ nhất mấy chiêu “trà xanh” thế này, tôi vừa khóc, hắn liền luống cuống tay chân ngay.

“Đừng khóc mà, có mắng em đâu, đừng khóc… là sai, chưa?”

Tôi nghẹn ngào : “ Dân, em tất nhiên là , chỉ một mình , chỉ là em sợ…”

“Sợ gì?” Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Tôi vừa khóc vừa nhỏ giọng :

“Em sợ đồng chí Tiểu Bạch không chịu chấp nhận em. Cô ấy không chỉ là nữ văn công, mà còn là con của sư trưởng. Nếu ấy biết đưa em về doanh trại, liệu có tức giận không? Dù sao em không chỉ là em , mà còn là vợ cũ của nữa. Nếu ấy không vui, có khi sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của .

Em đã phiền lòng nhiều rồi, em không muốn thêm rắc rối gì nữa. Em hối hận rồi, em muốn quay lại thôn, trong làng mấy gã đàn ông đáng sợ lắm, không biết đâu… mấy năm nay, em ngủ còn phải cầm kéo trong tay. Bây giờ ly hôn rồi, em càng sợ họ sẽ chuyện gì xấu với em…”

Sắc mặt Chu Vi Dân càng trở nên âm trầm:
“Mấy năm qua ai bắt nạt em, em cứ đưa tên đây, về sau xử từng đứa một. Đã đưa em đi rồi, sẽ không để em quay về cái làng đó nữa.”

“Nhưng nếu đồng chí Tiểu Bạch không cho em ở lại khu gia thuộc, em biết đi đâu? Nhỡ đâu ấy bắt gả em cho người khác thì sao? Em vô dụng, ngay cả nuôi sống bản thân cũng không …” Tôi càng càng sụp xuống, khóc nức nở dựa vào lòng hắn.

Chu Vi Dân thấy thì lập tức nổi cơn đại nam tử chủ nghĩa:

“Yên tâm đi, Tiểu Bạch tính đơn thuần hiền lành, sẽ không khó em đâu. Nếu em thực sự lo, sẽ sắp xếp cho em một công việc. Có việc , em có thể tự nuôi sống bản thân, không còn phải sợ nữa.”

Tôi cuối cùng cũng đạt mục đích, lập tức nín khóc mỉm :
Dân, cảm ơn , thật sự quá tốt với em rồi. Cha mẹ dưới suối vàng chắc chắn cũng sẽ yên lòng, họ nhất định sẽ khen là người tốt.”

trai, và chỉ có thể là trai.

Chu Vi Dân nghe ra hàm ý trong câu đó, khóe môi vừa nhếch lên đã lại rũ xuống.

“Dù bây giờ quan hệ của chúng ta chỉ là em, đã hứa sẽ chăm sóc em, thì nhất định không nuốt lời. Sau này ai dám giới thiệu chồng cho em, em cứ từ chối thẳng. Không nghĩ đến chuyện tái giá, đàn ông trên đời này có mấy ai ra hồn đâu?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”

3
Sau khi đến doanh trại suôn sẻ, Chu Vi Dân giới thiệu với mọi người rằng tôi là em ta.

Nhưng thân phận của tôi không thể giấu nổi nhà họ Bạch.

Tư lệnh Bạch gọi cả tôi và Chu Vi Dân đến nhà ông, trước mặt cả gia đình nghiêm giọng chất vấn:

“Cậu về quê là để ly hôn, sao còn đưa cả vợ cũ lên đây? Sao? Định ly hôn không ly nhà, muốn ngồi hưởng phúc của cả hai người à?”

Khí thế của Tư lệnh Bạch mạnh mẽ vô cùng, ánh mắt ông sắc như dao khiến Chu Vi Dân mồ hôi lạnh túa ra.

Tôi vội vàng bước lên, chắn trước mặt Chu Vi Dân, thay ta trả lời:

“Ngài hiểu lầm rồi. Giữa tôi và Dân chỉ là cuộc hôn nhân do cha mẹ sắp đặt, không có , chỉ còn nghĩa em. Mấy năm ấy không ở nhà, chính tôi là người chăm sóc cha mẹ đến lúc lâm chung.

Sau khi ly hôn, tôi không còn chỗ dựa nào, nếu ở lại quê thì chắc chắn không sống nổi. Vì trách nhiệm và ân , ấy mới đưa tôi đến đây. Dân đã sẽ tìm cho tôi một công việc, để tôi có thể yên ổn sống qua ngày.

Xin ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không ảnh hưởng gì đến cảm của ấy và đồng chí Tiểu Bạch.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...