Xuyên Không Trở Thành [...] – Chương 1

CHƯƠNG 1

Tôi xuyên không trở thành vợ bộ đội những năm 70.

Tin tốt: chồng tôi – người đã 5 năm không về nhà – giờ đã lên chức đoàn trưởng.

Tin xấu: đoàn trưởng chồng tôi lại phải lòng một nữ văn công trẻ đẹp, còn đưa ra cầu ly hôn với tôi.

“Tuệ Liên, em đừng loạn nữa. Hôn nhân giữa chúng ta là do cha mẹ sắp đặt, chưa từng có với em. Hôm nay dù thế nào đi nữa cũng phải ly hôn. Anh tuyệt đối không cho phép em hoại cảm giữa và đồng chí Tiểu Bạch.”

Tôi – người vừa xuyên tới – rút cổ ra khỏi sợi dây thòng lọng, nước mắt lưng tròng lao vào lòng ấy: ” hiểu lầm rồi! Em chỉ muốn gia nhập vào thế giới của các , chưa bao giờ có ý hoại gì cả!”

1
Chu Vi Dân dường như bị lời tôi cho sững sờ: “Em… em vừa gì?”

Tôi vào gương phía sau lưng ta, thấy rõ dáng vẻ của cơ thể này.

Gầy gò, tiều tụy, da dẻ vàng vọt, ngũ quan lại cực kỳ tinh xảo, đường nét rõ ràng. Đôi mắt kia đặc biệt đẹp đến kinh người, nhất là khi đọng đầy nước mắt như lúc này, trông mong manh đến mức ai thấy cũng phải lòng.

Đáng tiếc, nguyên chủ lại là người trầm lặng, có sẵn vẻ ngoài xuất sắc như mà không biết tận dụng. Hai mươi năm đầu đời chỉ biết cắm đầu việc như trâu như ngựa – lúc đầu là bị nhà mẹ đẻ bóc lột, sau lại bị bán vào nhà họ Chu vợ nuôi từ bé, ngày ngày gồng gánh lo toan, khổ không kể xiết.

Lúc này, giọng hệ thống vang lên trong đầu tôi:
【Nguyện vọng của nguyên chủ Trần Tuệ Liên:

1. Khiến Chu Vi Dân ấy trở lại.

2. Lấy một người đàn ông ưu tú hơn Chu Vi Dân, chức vị cao hơn.

3. Khiến Chu Vi Dân thân bại danh liệt, vĩnh viễn không thể trở mình.

Phần thưởng: Linh hồn của nguyên chủ Trần Tuệ Liên.】

Đúng , tôi là một người chuyên nhiệm vụ xuyên nhanh. Hệ thống nhận ủy thác từ các thế giới khác nhau, để tôi hoàn thành tâm nguyện cho họ, rồi thu về phần thưởng tương ứng.

Phần thưởng đó có khi là thiên phú, có khi là vận khí, cũng có khi là cả một linh hồn hoàn chỉnh.

Mà trong số đó, linh hồn là thứ quý giá nhất – đối với người xuyên nhanh như tôi, chẳng khác nào “thuốc bổ hạng nhất”.

Nguyên chủ dâng cả linh hồn mình chỉ để đối phó với một gã đàn ông như Chu Vi Dân… đúng là ngu ngốc.

Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ là người việc lấy tiền.

Huống chi nhiệm vụ thế này, với tôi mà chẳng khác gì trò trẻ con.

Tôi ngẩng đầu, dùng đôi mắt đầy đau thương mà nguyên chủ để lại, thẳng vào mắt Chu Vi Dân – đây là vũ khí mạnh nhất của thân thể này, tất nhiên tôi phải biết tận dụng cho tốt.

Quả nhiên, ánh mắt của Chu Vi Dân giống như bị bỏng, vội vã lảng tránh.

Nhưng tôi không cho ta cơ hội né tránh.

Tôi đưa tay nâng mặt ta lên, buộc ta tôi, ta cũng không hề phản kháng.

Dân, năm em tám tuổi đã bị bán vào nhà họ Chu để vợ . Năm mười sáu tuổi, chúng ta viên phòng, đã với em rằng cả đời này sẽ đối xử tốt với em, chúng ta sẽ đầu bạc răng long bên nhau mà sống.”

Trên mặt Chu Vi Dân thoáng qua vẻ áy náy: “Tuệ Liên, khi đó còn trẻ, chưa hiểu chuyện, …”

Tôi không để ý đến lời ta, tiếp tục : “Ngay sáng hôm sau khi chúng ta viên phòng, đã nhập ngũ. Anh dặn em phải chăm sóc cha mẹ chu đáo, và em đã . Suốt năm năm qua, em dậy sớm về khuya, lên rừng xuống ruộng, việc quần quật không một lời than vãn. Lúc cha mẹ sắp mất, là em túc trực bên giường. Tang lễ của họ cũng một tay em lo liệu. Em sống là người nhà họ Chu, chết cũng là ma của nhà họ Chu.”

Sự áy náy trên mặt Chu Vi Dân càng thêm rõ rệt: “Tuệ Liên, em… em đừng nữa.”

“Không, em phải . Nếu em không , sẽ bỏ rơi em mất. Mà nếu không cần em nữa, em chỉ có thể đâm đầu chết trước mộ cha mẹ thôi.”

Ở thời đại này, người ta rất coi trọng chữ hiếu. Nguyên chủ đã phụng dưỡng cha mẹ chồng đến lúc lâm chung, tên còn ghi vào gia phả, giờ mà Chu Vi Dân bỏ rơi một người vợ tảo tần như , thì sẽ bị cả tộc khinh bỉ.

Nhưng Chu Vi Dân sớm đã không còn lương tâm, hơn nữa mấy ngày qua nguyên chủ cứ khóc lóc, náo loạn, thậm chí còn treo cổ tự tử, khiến hắn sớm đã tê dại cảm .

Hắn vốn quyết tâm ly hôn, chỉ là sợ bị người ta chỉ trích nên mới dây dưa với nguyên chủ đến tận bây giờ.

Thấy hắn cúi đầu im lặng, tôi tiếp: “Anh không cần khó xử. Tuy không giữ lời hứa, em vẫn cam lòng đi theo đến cùng. Chuyện ly hôn, em đồng ý. Nhưng cũng phải đồng ý với em một điều: ly hôn không ly nhà.”

Chu Vi Dân ngẩn ra: “Em gì?”

Tôi thẳng vào mắt ta, ánh mắt vô cùng kiên định: “ Dân, hãy đưa em đến đơn vị đi. Với người ngoài, cứ em là em . Em sẽ không hoại cảm giữa và đồng chí Tiểu Bạch, em chỉ muốn ở bên , chỉ muốn ở gần , em không muốn rời xa nữa. Nếu vẫn không đồng ý, thì em sẽ chỉ còn cách treo cổ chết ngay trước cổng doanh trại.”

Một màn kết hợp giữa cứng rắn và mềm mỏng khiến Chu Vi Dân cuối cùng cũng phải thỏa hiệp. Hắn đồng ý ly hôn không ly nhà, đồng ý đưa tôi đến đơn vị cùng hắn.

Hắn nghĩ đây là khởi đầu của một đời hưởng phúc song phi, nào ngờ… lại là khởi đầu cho con đường xuống địa ngục.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...