Xuyên Không Tới Ngự [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Ta quỳ rạp dưới chân Hoàng thượng, thân run như cầy sấy.

Ngài dùng đũa, khó nhọc chỉ vào bát canh cá:

“Canh cá sao lại có màu đỏ? Chẳng lẽ là… chưa rửa sạch máu?”

Ta đáp:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, đó là nước dâu tây ạ.”

“Vậy sao quả dâu không bỏ cuống?”

“Bẩm, dâu không bỏ cuống mới… có cuống ạ.”

“Còn cá này…”

Ta tranh lời:

“Chín rồi ạ.”

Đũa của Hoàng thượng cứ lắc lư mãi trên miếng cá, cuối cùng cũng đặt xuống, ánh mắt trầm ngâm ta:

“Ngươi… không phải đến ám sát trẫm đấy chứ?”

Lão thái giám bên cạnh nghe xong liền gào lên thất thanh:

“Người đâu! Hộ giá! Hộ giá aaaa——!!!”

Ta còn đang cảm thán giọng nam cao high C của lão, thì đã bị ấn mạnh xuống đất, răng cửa kết giao mật thiết với gạch lát nền quý giá.

Cơn đau buốt ta tỉnh táo lại ngay:

“Thần không phải thích khách mà!”

“Hoàng thượng! Minh quân minh thần võ của thần! Xin hãy tha cho thần aaaa!”

Hoàng thượng vuốt râu, nhướng mày:

“Ừm? Vừa rồi ngươi gọi trẫm là gì?”

Ta lập tức hiểu ý, lớn tiếng nịnh nọt:

“Hoàng thượng minh thần võ, khí độ hiên ngang, cần chính dân, sáng suốt như thần, muôn đời lưu danh sử sách! Thần thật sự không phải thích khách mà!”

Hoàng thượng nghe phấn khởi, phất tay một cái, thị vệ đang khống chế ta bèn buông tay.

Nhưng niềm vui của ta chưa kịp kéo dài, Hoàng thượng lại mở miệng:

“Nếu ngươi không phải thích khách, thì chén cá chua dâu tây này, trẫm ban cho ngươi đấy.”

“Ngươi ăn hết tại đây cho trẫm xem.”

…???

Hay là… gọi thị vệ ca ca trở lại đi?

Nghĩ lại mà xem, tay hắn khỏe đến , nếu bóp lấy cổ tay ta…

Đáng tiếc, ta vẫn không thấy người ta ngày đêm mong nhớ.

Ta bị ép ngồi lại bên cạnh Hoàng thượng dùng bữa.

Ngài không ngừng gắp thử hết món này đến món khác, còn ta…

Mắt long lanh dãi chảy, miệng thì chỉ nhai đi nhai lại món cá chua dâu tây.

Hương vị cá chua dâu tây quả thực… sâu sắc.

Tiền vị: vị chua của dưa cải hoà cùng vị chua của dâu.

Trung vị: tanh nồng của cá dâng lên không dứt.

Hậu vị: …

Xin lỗi…

Không có hậu vị.

Tại hạ đã nôn rồi.

—————–

Ta người ta khiêng về lại Ngự Thiện Phòng.

Thái giám bên Hoàng thượng còn hí hửng mang đến một đống phần thưởng.

Ta thật sự không hiểu, đồ ăn khó nuốt như thế, sao Ngài không c.h.é.m ta mà lại còn thưởng?

Lúc này, dưới đất có một mảnh giấy nhỏ, chắc là do vị tiểu thái giám cuối cùng đánh rơi.

Mở ra xem, trên đó viết:

“Nhanh chóng hành !!!”

2.

Ta suy ngẫm đủ điều trong Ngự Thiện Phòng.

Tờ giấy ấy, rốt cuộc là ám chỉ điều gì?

Chỉ có bốn chữ, lại là do thái giám lén để lại —

Lẽ nào là bảo ta canh ba lén đến tìm Ngài?

Không thể nào, không thể nào!

Tuy ta mới xuyên tới, đã nghe danh Hoàng thượng nổi tiếng sợ thê tử.

Nếu thật có ý đó, e rằng đêm nay Ngài phải ngủ ngoài điện Hoàng hậu.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ta ngộ ra ——

Hoàng thượng là muốn ta nhanh chóng nghiên cứu món mới!

Nhất định là các món ăn của ta khiến Ngài có trải nghiệm… vô tiền khoáng hậu trên bàn ăn.

Nghĩ đến sự khích lệ của Hoàng thượng, lòng ta thấy ấm áp vô cùng.

Tựa như năm xưa giảng viên ta mà bảo:

“Em đúng là… nhân tài hiếm có đấy!”

Nghĩ đến đây, ta không nhịn “hì hì”.

Tiểu Điềm, người đầu tiên với ta ở thế giới này, tò mò hỏi ta gì.

Ngày ấy, ta còn đang vò đầu trước cửa sổ nhà ăn không biết ăn gì, thì đùng một cái, ta xuyên tới một căn bếp cổ kính, trước mặt là nồi lớn sôi sùng sục, củi cháy đen kịt trong bếp lò.

[ – .]

Mấy người xung quanh đang bàn bạc rất khí thế:

“Lần trước Tiểu Tiếu nha đầu món cá chua chanh, Hoàng thượng khen ngợi.”

“Vậy lần này, để nàng ta cải tiến món đó đi?”

“Mọi người thấy sao?”

“Phải phải, tay nghề của tiếu Tiếu không tồi mà.”

Biết thân biết phận, ta cũng phụ họa:

“Phải phải, đúng đúng, tốt tốt!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Kết quả, bị đẩy lên trước bếp lò.

Hả? Ta là Tiểu Tiếu á?

Sao không ai cho ta biết?!

Tất nhiên, nấu ăn thì ta không biết.

Nhưng sáng tạo thì ta giỏi!

Dựa theo kinh nghiệm chế luận văn, sáng tạo chính là:

Đổi một nguyên liệu trong công thức có sẵn.

Cá chua chanh?

Có thể cải tiến thành cá chua cam, cá chua mù tạt v.v…

Tư duy phải mở rộng!

Mà trên tay ta, quả dâu tây đỏ mọng… đương nhiên là nguyên liệu “sáng tạo” hoàn hảo.

Chỉ là… con cá, ta lặng thinh.

Mắt ta và nó giao nhau, bầu không khí lặng ngắt.

Chỉ có Tiểu Điềm ra sự bối rối của ta, giúp ta g.i.ế.c cá, đánh vảy.

Khi nàng đưa con cá đã sạch đến cho ta, nàng chính là ánh sáng của đời ta!

Với ánh sáng, ta không giấu giếm điều gì.

“Hoàng thượng bảo ta phải cố gắng, sáng tạo thêm món mới đó!”

Tiểu Điềm ta tự hào như , môi mấp máy muốn rồi lại thôi.

Một mụ ma ma bỗng chen lên, đánh giá ta từ đầu đến chân, hừ lạnh một tiếng:

“Nghe Tiếu nương Hoàng thượng ưu ái, ban thưởng liên tục, chắc hẳn tay nghề cao cường.”

“Hoàng hậu nương nương cũng muốn nếm thử tay nghề của nương, mau chuẩn bị đi, lát nữa theo lão thân vào cung.”

3

Tiểu Điềm khe khẽ với ta:

“Dung ma ma này rất lòng Hoàng hậu nương nương đấy. Chắc lần này tới là để tính sổ, tỷ mau chuẩn bị tâm lý trước đi.”

Ta đang suy nghĩ xem nên dâng lên nương nương món gì thì tùy tiện đáp cho qua chuyện, tạm thời đánh trống lảng.

Chợt loé ra ý tưởng!

Nương nương vội vã triệu kiến, ắt hẳn là đói bụng. Vậy thì phải có món chính.

Mà nữ nhân, tất nhiên là thích ngọt. Vậy thì phải có điểm tâm.

Thế thì ta sẽ một món…

Trước tạm giữ bí mật, hê hê.

Ngự Thiện Phòng sẵn có nguyên liệu, cũng không vất vả.

Ta ung dung xếp món vào hộp đồ ăn, còn tỉ mỉ bày biện trang trí.

Trên đường đi vừa bước vừa hớn hở nghĩ đến việc nương nương sẽ thưởng ta thế nào.

Hoàn toàn không để tâm đến sắc mặt âm trầm của Dung ma ma.

Vừa đặt chân vào cung Hoàng hậu, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Mọi người ta cứ như thấy ruồi bọ.

Ta còn đang nghĩ không biết mình đắc tội chỗ nào, thì đã bị ấn đầu quỳ xuống.

“Ngươi là Tiểu Tiếu ở Ngự Thiện Phòng đó hả?”

Một giọng trong trẻo, lạnh lùng vang lên.

Ta ngẩng đầu — một nữ tử đẹp tựa tiên trong tranh đang đứng trước mặt. Ta sửng sốt đến không thốt nên lời.

Dung ma ma không khách sáo đá ta một cước:

“Nương nương hỏi ngươi đó!”

Ta ôm mông, không phục lắm mà xoa xoa.

“Chính là nô tì.”

“Nghe ngươi Hoàng thượng sủng ái, có nguyện ý nhập cung không?”

“Nhưng thân phận ngươi thấp kém, chỉ có thể bắt đầu từ bậc thải nữ.”

(*Thải nữ: nữ tử tuyển chọn để vào cung, chưa phong chức phi tần. Là cấp bậc thấp nhất trong hậu cung, chỉ hơn cung nữ 1 bậc)

Lúc ấy ta mới chợt hiểu ra.

Bảo sao người trong cung Hoàng hậu đều ta bằng ánh mắt kỳ quái, thì ra coi ta là địch của nương nương.

Ta thì không có cái gan đó.

Hoàng thượng là loại bị thê tử quản đến mức không dám ho một tiếng, ta với Ngài còn không bằng ở Ngự Thiện Phòng đầu bếp vui vẻ.

“Hoàng hậu nương nương minh, nô tì không muốn vào hậu cung, nô tì chỉ muốn tốt Ngự thiện!”

“Ngài bảo nô tì nhập cung chẳng khác nào bảo nô tì đi chịu chết!

Ngài là mẫu nghi thiên hạ, quốc sắc thiên hương, nhân từ đức độ, ắt sẽ thấu hiểu tâm nguyện của nô tì, để nô tì tiếp tục ở lại Ngự Thiện Phòng, có đúng không ạ?”

Trong điện thoáng chốc im phăng phắc.

Ta thấy rõ vành tai Hoàng hậu nương nương đã đỏ bừng.

Nàng dịu giọng :

“Ngươi chỉ muốn ở lại Ngự Thiện Phòng? Là vì lý do gì?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...