Xuyên Không Tìm Đường [...] – Chương 7

Hôm nay Tô Ngọc Nghiên cũng có mặt, bề ngoài thì mải mê chuyện trời đất với Hoàng đế, thật ra ánh mắt vẫn luôn đảo quanh người tôi và Phó Cảnh Nguyên.

 

Tôi dáng vẻ giả vờ vân đạm phong khinh của nàng, ý nghĩ ác liệt trong đầu đột nhiên quấy dữ dội.

 

"Chàng xem, nếu ta xin Hoàng thượng tứ hôn cho hai người ngay bây giờ thì thế nào?"

 

Đôi đũa trong tay Phó Cảnh Nguyên run lên, ngữ tốc cực nhanh: "Ta và A Ngọc không phải như nàng nghĩ. Ta nợ nàng ấy rất nhiều, phải dùng hết sức bù đắp… Giữa chúng ta không phải tư nam nữ tầm thường, chuyện này từ từ ta sẽ giải thích cho nàng nghe, đừng ."

 

Quá buồn .

 

Vốn dĩ nên giải thích ngay từ đầu, sao phải chờ đến khi ta chán ngán vì quan hệ của bọn họ mới nhắc đến.

 

"Tiêu Tiêu…" Phó Cảnh Nguyên khẽ gọi tên tôi, "Ta chưa từng chán ghét nàng. Đoạn thời gian trước ta vắng vẻ nàng chỉ là nhất thời, nếu nàng sửa sai, chúng ta vẫn có thể hòa hảo như cũ."

 

"Đêm nay ta trù phòng chưng cao củ ấu cho nàng, không?"

 

"Không có củ ấu, lấy đâu ra cao củ ấu?"

 

Tôi vừa vừa đứng thẳng dậy, không muốn ngồi đây diễn vai chàng ý thiếp với hắn nữa, Phó Cảnh Nguyên cho rằng tôi muốn đi cáo trạng với Hoàng thượng nên vươn tay kéo mạnh gấu váy tôi lại.

 

Để biểu hiện tốt trước mặt Hoàng đế nên Phó Cảnh Nguyên tốn không ít tâm tư cho buổi gia yến tối nay, ngay cả chỗ chúng tôi ngồi cũng phải xây bậc thang cao hơn mặt đất.

 

Hắn lôi kéo tôi không đứng vững , cứ như vấp phải thềm đá ngã xuống.

 

Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt. Thật khó lòng tin nổi, vì tôi nhớ rất rõ luồng ánh sáng này!

 

Mấy năm trước tới đây tôi cũng từng trải qua cảnh tương tự!

 

Tôi kích lao về hướng luồng sáng, cùng thời khắc đó lại nghe thấy có người lớn tiếng kêu tên mình.

 

"Lâu Tiêu!"

 

Tôi dừng bước sang, lúc này mới hơi kinh ngạc nhận ra bản thân đã xuất hồn rồi.

 

Còn Phó Cảnh Nguyên đang ôm lấy cơ thể tôi lo lắng gào thét.

 

19

 

Mặc kệ đi.

 

Tôi tiếp tục hướng về phía luồng sáng, mỗi lần sắp chạm tới nơi thì nó lại biến mất không thấy đâu nữa, vài giây sau mới xuất hiện cách tôi vài bước chân.

 

Sau mấy lần lặp lại như , tôi mệt đến mức không chạy nổi nữa.

 

Chẳng lẽ nó đang muốn giỡn tôi sao? Ai mà ngờ điều kiện để luồng sáng kia xuất hiện là bất ngờ, chứ không phải vì mình cố ý tự sát đâu chứ?

 

Nếu nghĩ thông từ sớm, có lẽ tôi đã không phải chịu nỗi đau thể xác không duyên cớ lâu như rồi! Hiện giờ khó khăn lắm tôi mới đợi , nó lại giống như củ cà rốt treo trước mặt, với mãi không tới.

 

Càng nghĩ càng buồn bực…

 

Mắt thấy thêm chốc lát nữa cũng không đi , tôi chỉ có thể hướng ánh mắt về phía cách mình không xa.

 

Phó Cảnh Nguyên lo lắng gọi vài tiếng không bèn quay sang với Tô Ngọc Nghiên: "A Ngọc, mau gọi ngự y của muội đến đây!"

 

Ánh mắt Tô Ngọc Nghiên lóe lên.

 

Hoàng đế cũng nghe thấy, hắn khó hiểu hỏi: "Ngự y gì, lần này xuất hành trẫm không mang theo ngự y."

 

"Chính là ngự y mà phụ hoàng ban cho A Ngọc."

 

"Trẫm ban thưởng ngự y cho A Ngọc từ bao giờ?"

 

Phó Cảnh Nguyên sửng sốt.

 

Tô Ngọc Nghiên vội vàng giải thích: "Là ta không giải thích rõ với Cảnh Nguyên, người nọ quả thật có tham gia kỳ thi tuyển chọn ngự y, chẳng qua không trúng tuyển thôi."

 

"Cái gì?" Phó Cảnh Nguyên trừng mắt thốt lên, "Vậy mà mỗi lần bắt mạch cho Tiêu Tiêu hắn còn dám như c.h.é.m đinh chặt sắt?"

 

"Hắn, hắn đúng là có thực tài." Tô Ngọc Nghiên kiên trì .

 

Trong nháy mắt, biểu cảm trên mặt Phó Cảnh Nguyên phải là rất đặc sắc.

 

Tô Ngọc Nghiên tiếp tục dời đề tài: "Vẫn nên tìm người đến khám cho muội muội trước đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...