Xuyên Không Tìm Đường [...] – Chương 6

14

 

Sự là hôm nay Phó Cảnh Nguyên ra ngoài nghe diễn kịch cùng Tô Ngọc Nghiên, trên đài diễn xướng vở Chiêu Quân ở vùng biên cương xa xứ.

 

Hai người ngồi trong nhã gian riêng, vốn đang nghe kịch vui vẻ thì ở bên kia bình phong lại có người nhắc đến tên Tô Ngọc Nghiên.

 

"... Tích hòa thân này ta nghĩ ngay đến Ngọc Nghiên công chúa, chưa bao giờ nghe qua có công chúa nào đi hòa thân mà toàn mạng trở về, nàng là người duy nhất đấy."

 

"Hừ, về thì có ích gì, ngươi chưa từng nghe tập tục ở địch quốc à? Cha c.h.ế.t thì mẹ kế tái giá với con trai, con trai c.h.ế.t tiếp tục gả cho cháu. Ai biết Ngọc Nghiên công chúa có từng phải hầu hạ cả ba đời nhà họ không, trở về chắc cũng không ai dám lấy…"

 

Tô Ngọc Nghiên và Phó Cảnh Nguyên lúc ấy chỉ ngồi cách có một chiếc bình phong nên nghe rõ đoạn đối thoại không sót chữ nào. Giai nhân chịu nhục rơi lệ, Phó Cảnh Nguyên trực tiếp rút kiếm c.h.é.m qua.

 

"Các ngươi đúng là phường giá áo túi cơm! Nếu không phải để các ngươi sống yên ổn qua ngày, A Ngọc có cần đi hòa thân không? Các ngươi thì hay rồi, không biết cảm tạ còn ở sau lưng ăn xằng bậy!"

 

"Đừng nữa…" Tô Ngọc Nghiên đỏ mắt ngăn cản hắn. "Bọn họ đúng, là ta không xứng có phu quân."

 

"Ai !"

 

Phó Cảnh Nguyên giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, quét qua hai người đối diện.

 

"Các ngươi nghe cho rõ đây —— Ngọc Nghiên công chúa là người của bổn vương, ai dám sỉ nhục nàng chính là đang sỉ nhục bổn vương!"

 

Thần sắc hai người đối diện rất kinh sợ, miệng vẫn lẩm bẩm: "Loại chuyện này Vương gia chỉ dám cho chúng ta nghe chứ gì dám chiêu cáo trước mọi người…"

 

"Ngươi!"

 

Phó Cảnh Nguyên lại vung kiếm muốn chém, bị Tô Ngọc Nghiên vội vã ngăn lại.

 

"Cảnh Nguyên, đừng , huynh có thể ra những lời này dỗ ta vui là đủ rồi."

 

"Xem đi, ngay cả Ngọc Nghiên công chúa cũng biết mình biết ta, Vương gia chỉ suông dỗ người thôi."

 

Phó Cảnh Nguyên tức giận đến phát điên.

 

Động tĩnh trên lầu quá lớn, dưới lầu đã sớm có một đám người tụ tập vây xem. Giờ phút này, mọi ánh mắt đều đổ dồn hết lên người hắn.

 

Hắn khẽ cắn môi, trực tiếp ôm Tô Ngọc Nghiên vào lòng dõng dạc lặp lại lời vừa cho tất cả mọi người dưới lầu cùng nghe.

 

Kinh qua sự kiện lần này, đường về nhà bỗng nhiên trở nên xa vời vợi. Tôi đã thử mọi biện pháp không thể quay về như cũ.

 

Chẳng lẽ tôi sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây sao? Ý niệm này quanh quẩn trong đầu khiến tôi cực kỳ thất vọng.

 

Tôi bắt đầu mất ngủ cả đêm. Tiểu Lăng sợ tôi nghĩ quẩn nên càng quản lý tôi chặt hơn nữa.

 

Cuộc sống cứ như trôi qua thêm một tháng, mỗi ngày tôi đều ngẩn người ủ ê, không muốn bước ra khỏi viện nửa bước.

 

Thẳng đến một ngày Hoàng đế cải trang vi hành đi ngang qua nơi này, Phó Cảnh Nguyên thiết gia yến chiêu đãi hắn, chủ mẫu của vương phủ đương nhiên cũng phải có mặt. Lúc này tôi mới từ tiểu viện bước ra ngoài.

 

Vì e ngại điều tiếng nên tôi và Phó Cảnh Nguyên vẫn phải ngồi cùng một bàn.

 

Phó Cảnh Nguyên là một người kỳ quặc, trước kia hắn luôn với tôi rằng Hoàng đế trầm mê nữ sắc, sủng thiếp diệt thê, còn bắt công chúa đi hòa thân, căn bản không phải minh quân, ở trước mặt Hoàng đế lại có vẻ vẻ tất cung tất kính.

 

Đối phương chỉ đúng một câu: "Thấy hai người các con cầm sắt hòa minh, ta cũng yên tâm rồi."

 

Phó Cảnh Nguyên liên tục gật đầu, còn liên tục gắp thức ăn cho tôi.

 

Một miếng tôi cũng không muốn .

 

Hắn không nhịn nữa bèn thầm qua kẽ răng: "Lâu Tiêu, đừng chuyện gì ngu ngốc ở chỗ này."

 

Tôi bật một tiếng: "Chàng không biết trông mình buồn lắm sao? Nữ nhân mà chàng chán ghét nhất thì ngồi ngay bên cạnh, còn người chàng dành cảm cả đời chỉ có thể ngồi phía bên kia."

 

Nói rồi tôi về hướng đối diện.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...