1
Tại một lâu đài hào nhoáng, lần đầu tiên tôi gặp Mặc Nghiễn Chiêu.
Hắn ngồi trên xe lăn, rèm chỉ kéo một khe.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào tay hắn đang chống lên xe lăn.
Bàn tay trắng trẻo, dài và mảnh, trên đó có những gân xanh uốn lượn, vừa ghê rợn vừa đẹp mắt.
Trên sàn có một chiếc cốc bị vỡ, thuốc màu nâu rải rác khắp nơi.
Cô hầu bên cạnh sợ hãi, mặt tái mét, run rẩy.
Ông quản gia thở dài, liếc tôi một cái.
“Những điều cần ý đã nhớ rõ chưa? Từ giờ trở đi, sẽ phục vụ thiếu gia.”
Tôi gật đầu.
Cô hầu như ân xá, vội vàng rời khỏi phòng.
Trước khi đi, còn tôi với ánh mắt thương .
Đúng , tôi chính là kẻ xui xẻo tiếp theo.
Thiếu gia phản diện này đã dọa chạy mười hầu thân cận rồi.
Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết nữ cường.
Nữ chính, Cố Kiều, là môt thiên kim tiểu thư cao quýt, lại bị tráo đổi và bị ném vào một trại trẻ mồ côi ở nước ngoài.
Mặc Nghiễn Chiêu và Cố Kiều đã quen biết nhau ở đó.
Hai người từ thù địch trở thành hỗ trợ lẫn nhau, như thanh mai trúc mã.
Khi hắn mười bốn tuổi.
Một nhóm người mặc đồ đen đến trại trẻ mồ côi đưa Mặc Nghiễn Chiêu đi.
Hóa ra hắn là con trai út bị thất lạc bên ngoài của ông trùm xã hội đen lớn nhất địa phương.
Khi Mặc Nghiễn Chiêu đứng vững gót chân, hắn quay lại trại trẻ mồ côi tìm Cố Kiều.
Nhưng cho biết, đã rời đi ngay sau khi hắn bị đưa đi.
Mặc Nghiễn Chiêu đã sử dụng mọi thế lực, vẫn không thể tìm thấy .
Khi gặp lại, họ trở thành đối thủ.
Trong cốt truyện, nữ chính Cố Kiều và nam chính Đoạn Hằng cũng đã bày tỏ cảm, chính thức ở bên nhau.
Mặc Nghiễn Chiêu không thể chấp nhận sự thật này, như một kẻ điên muốn Đoạn Hằng.
Kết quả trong cuộc chiến, đôi chân của hắn bị đạn của Đoạn Hằng xuyên thủng.
Bác sĩ rằng rất khó để hồi phục.
Từ đó, Mặc Nghiễn Chiêu hắc hóa, trở thành phản diện lớn nhất.
Hắn dùng mọi thứ để truy sát Đoạn Hằng, cuối cùng bị Cố Kiều chết.
Thanh mai không bằng trời giáng.
Vì , hắn cũng trở thành nỗi tiếc nuối trong lòng nhiều độc giả.
Còn tôi, trở thành kẻ xui xẻo hệ thống chọn để cứu rỗi Mặc Nghiễn Chiêu.
Nhiệm vụ là ngăn hắn hắc hóa.
Haha, còn cứu rỗi hắn, ai sẽ cứu rỗi tôi đây?
Trong thực tế, điều duy nhất tôi và họ có điểm chung là đều là trẻ mồ côi.
Nhưng tôi không có hào quang của nhân vật chính, từ nhỏ đã bị bắt nạt và chịu đựng ánh mắt khinh bỉ là chuyện bình thường như cơm bữa.
Sau nhiều năm nỗ lực, cuối cùng tôi cũng đỗ vào “trường đại học trầm cảm”.
Sống sót đến khi tốt nghiệp đại học, tôi tưởng rằng cuộc đời mới sẽ bắt đầu.
Kết quả, đi khám sức khỏe, thông báo mắc ung thư giai đoạn cuối.
Trời ơi, tôi là người như thế nào ?
Tôi sẽ không gọi nó là ông nữa, vì nó hoàn toàn không coi tôi là cháu.
Không sao cả, thế giới này đã hôn tôi bằng nỗi đau, tôi sẽ chết vì đau đớn.
Khi tôi tự cắt cổ tay để chờ chết, không biết từ đâu xuất hiện hệ thống đã ép tôi phải liên kết.
Nó cho tôi biết, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ sống sót.
Bộ mi ta giống muốn sống lắm sao?
Hệ thống với tôi, không nỗ lực sẽ chết.
Được, tôi sẽ chết.
Cuộc sống đã khiến tôi trở thành một người cực kỳ bi quan.
Tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
Hơn nữa, cứu rỗi một tên xã hội đen như Mặc Nghiễn Chiêu, người có tâm trạng thất thường.
Thì có gì khác biệt giữa việc tôi vừa ra khỏi một cái hố phân lại rơi vào một cái hố phân khác?
Bánh xe số phận không hề chuyển , chuỗi cuộc đời thì đang nhanh chóng rơi rụng.
Hệ thống tìm đến tôi đơn giản chính là bánh bao thịt đánh cho, có đi không có về.
Nhưng không sao, tôi sẽ theo ý mình.
Hệ thống: “Mặc Nghiễn Chiêu thích những như Cố Kiều, bình tĩnh, thông minh, ít và không giả tạo, hãy học hỏi đi.”
Tôi bên ngoài thì ngoan ngoãn gật đầu.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, đã hiểu, gặp chuyện thì sẽ bị đánh gục, nhút nhát như chuột, ngu ngốc như lợn, nhiều lời vô nghĩa, tác quai tác quái.
Yên tâm đi, giao cho tôi, mọi chuyện chắc chắn sẽ hỏng.
[Việc phản diện đen tối có liên quan gì đến tôi, thế giới diệt vong có liên quan gì đến tôi, tôi đã sớm bị đánh gục rồi. Haha, đều chết hết cho bà đây đi! ]
Hệ thống: “……”
Nhưng ai có thể giải thích cho tôi rằng tại sao hệ thống lại có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi không?
Không chỉ , ngay cả Mặc Nghiễn Chiêu cũng có thể nghe thấy!
Và lúc này, tôi, hoàn toàn không biết gì.
2
Mặc Nghiễn Chiêu từ từ xoay bánh xe lăn, tôi không kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như rắn độc của hắn.
Tôi suy sụp thật rồi.
Tôi trượt một đường đến trước mặt hắn, ôm chặt lấy đùi hắn và khóc lóc thảm thiết:
“Ngài Mặc, xin ngài đừng tôi như , tôi là một rất nhạy cảm mà!”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
“Haha, tối nay tôi sẽ treo cổ ngay trước cửa nhà hắn!”
“Cơ mà, ánh mắt này rõ ràng toàn là sát khí, chắc tôi không sống nổi qua đêm nay đâu.”
“Không sao cả, thuyền đã đến Nam Thiên Môn, cứ để nó chìm ở cầu là xong.”
Mặc Nghiễn Chiêu: “…”
Hệ thống: “Đỉnh luôn!”
Lão quản gia vẫn chưa kịp ra khỏi phòng thì đứng hình tại chỗ.
Ông nhanh chóng bước tới, kéo tôi ra, thấp giọng quát khẽ:
“Tiểu Thẩm, đang cái gì hả?”
Tôi vẫn ôm chặt lấy chân của Mặc Nghiễn Chiêu không chịu buông, mặt tỏ vẻ “tôi không hiểu tiếng người”.
Gân xanh trên trán hắn giật giật, giọng trầm lạnh:
“Ra ngoài!”
Lão quản gia dùng thêm sức kéo tôi ra, lần này tôi thuận thế buông chân hắn.
“Haha, Trái Đất ơi, chị rời nhóm đây nhé!”
Tôi còn tiện thể lời chia tay với hệ thống:
“Này hệ thống, hình cũng thấy rồi đấy, đi tìm người khác đi. Rất vui gặp , tạm biệt~”
Hệ thống im lặng rất lâu, giọng máy móc bỗng nhiên mang theo chút căm hận và bất lực:
“Nếu đổi người thì tôi đã đổi lâu rồi! Do tôi có mắt không tròng mới chọn phải cái cục nợ như !”
Tôi còn chưa kịp hiểu hàm ý trong lời của hệ thống thì giọng lạnh nhạt của Mặc Nghiễn Chiêu lại vang lên:
“Cô, ở lại.”
Lần này, tôi, lão quản gia, và cả hệ thống đều sững sờ.
Lão quản gia tôi một cái, trong ánh mắt còn lộ ra chút vui mừng, vội vàng đẩy tôi trở lại phòng:
“Hầu hạ thiếu gia cho tốt!”
Tôi: “…”
“Sao nghe cứ như mình sắp phải ‘hiến thân’ nhỉ? Nhưng chắc Mặc Nghiễn Chiêu giờ cũng chỉ có tâm mà bất lực thôi, đúng không?”
Tôi không nhịn liếc nhanh về một chỗ nào đó.
Một ánh mắt sắc bén lập tức phủ xuống người tôi.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhờ chút ánh sáng yếu ớt mà rõ gương mặt của Mặc Nghiễn Chiêu.
Hắn là người lai, đôi mắt có màu sắc nhạt hơn bình thường.
Ngũ quan của hắn hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật Chúa tạo ra: sâu sắc, điển trai, không hề có chút khuyết điểm nào.
Mái tóc lòa xòa trước trán, làn da tái nhợt khiến hắn mang theo vẻ mong manh, như một “bệnh mỹ nhân” sống bước ra từ tranh vẽ.
Nhưng khí chất và ánh mắt sắc bén của hắn lại toát lên sự uy quyền của kẻ đứng trên người khác.
“Ôi, đúng là một phản diện quyến rũ. Vậy thì mình sống thêm vài ngày cũng đáng mà!”
Tôi hắn chằm chằm vài giây, ánh mắt lộ rõ sự nông cạn và tầm thường đến mức không cần phải diễn.
Mặc Nghiễn Chiêu nhíu mày: “Cô là ai?”
Tôi cúi xuống bộ đồ hầu trên người, giọng vang lên trong trẻo và đầy hoạt bát:
“Tôi tên là Thẩm Nam Viên, sau này sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ngài.”
“Tôi là ai à? Nhìn tôi giống thợ sửa điều hòa không?”
Mặc Nghiễn Chiêu: “……”
Hắn mệt mỏi day nhẹ mi tâm, giọng trầm thấp vang lên:
“Lấy lại cho tôi một cốc thuốc khác.”
Tôi thầm kinh ngạc: “Hệ thống, chẳng phải bảo hắn tính khí thất thường sao? Nhưng tôi thấy hắn trông cũng bình thường mà?”
Hệ thống tỏ ra bất lực, gần như buông xuôi:
“Tôi sao biết ! Cả đám các người chẳng ai bình thường cả!”
“Tôi đã viết sẵn đơn xin nghỉ việc rồi, thích gì thì , hẹn gặp lại kiếp sau.”
Tôi: “?”
Nói xong, nó im bặt như đã tắt thở, không hề đáp lại tôi thêm lần nào nữa.
Hệ thống gì mà thiếu trách nhiệm trời?
Nhưng mà không sao, tôi vẫn còn một con đường… đường chết.
Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi bỗng nhiên thoải mái hẳn.
Tôi giữ vẻ mặt bình thản, xoay người đi xuống lầu lấy thuốc cho Mặc Nghiễn Chiêu.
Mặc Nghiễn Chiêu theo bóng lưng tôi rời đi, nhàn nhạt nhướng mày, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.
3
Đến giờ ăn, tôi cũng phải đứng bên cạnh hầu hạ.
Cô hầu đẩy chiếc xe đẩy sang trọng vào phòng, trên đó bày đầy món ăn tinh xảo. Tôi không kìm , nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng bỗng thấy cực kỳ bất bình:
“Đám người giàu các người, rốt cuộc có cái gì mà than vãn chứ? Lắm tiền như không biết hưởng thụ lại còn ‘vô bệnh kêu ca’.”
“Người đáng hắc hóa phải là tôi mới đúng! Hahahaha, tất cả chết hết đi!”
“Không dám tưởng tượng, nếu mấy món này đều vào bụng tôi, chắc tôi sẽ trở thành người lạc quan đời lắm luôn!”
Mặc Nghiễn Chiêu khựng lại một chút, các khớp ngón tay gõ đều đều lên tay vịn xe lăn.
Hắn tôi một cái, giọng điệu bình thản: “Cô thử ăn đi.”
Tôi giật bắn mình, lập tức ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt:
“Chuyện này… không ổn đâu ạ?”
Cô hầu bưng đồ ăn cũng tôi với vẻ mặt sốc không thể tả, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Mặc Nghiễn Chiêu giọng đều đều, mang theo chút lạnh lẽo: “Sao? Lão Lục không với là phải thử món trước à?”
Tôi bối rối vô cùng, vội vàng cúi đầu, như muốn khóc:
“Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Cầu xin ngài đừng dùng giọng điệu đáng sợ này với tôi, tôi sợ lắm… huhu…”
Nhưng trong lòng lại gào thét: “Tôi không nghe thì sao? Giỏi thì tôi đi, tới đây!”
Hắn đột nhiên nhắm chặt mắt lại, gân xanh ở thái dương giật giật, như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.
Khi tôi định nhào tới ôm lấy chân hắn một lần nữa, hắn bất lực mở miệng:
“Im miệng, mau thử ăn đi.”
Tôi lập tức biến sắc, mặt trắng bệch, run rẩy cầm lấy đũa.
“Xì, tưởng mình là hoàng đế à? Còn phải có tiểu thái giám thử món, sợ ai đó hạ độc ngài chắc? Dẹp đi, triều Đại Thanh sớm sụp đổ rồi!”
Nhưng khi vừa nếm thử miếng đầu tiên, tôi suýt khóc vì :
“Cái gì thế này? Món ăn này sao có thể ngon đến !”
“Món ‘Phật nhảy tường’ này đỉnh thật đấy! Tiếp theo, tiếp theo!”
“Gan ngỗng á? Chưa từng ăn bao giờ, chẳng lẽ cứ nhét thẳng vào miệng là ? Ọe ọe ọe… Sao cái này lại ngấy thế này trời!”
Mùi vị đó suýt khiến tôi nôn ngay tại chỗ, mặt nhăn như quả mướp đắng khi ngẩng đầu lên.
Lại chạm phải ánh mắt nhàn nhã của Mặc Nghiễn Chiêu, trông như thể hắn đang xem một màn biểu diễn cực kỳ thú vị.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, còn tôi thì như không , mặt cứng đờ:
“Ngài Mặc, tôi đã thử hết rồi, rất ngon ạ.”
Hắn nhướn mày, giọng điệu nhàn nhạt: “Thế à? Nhưng biểu cảm của thì… không giống lắm nhỉ?”
Tôi âm thầm siết chặt nắm , mặt vẫn tỏ vẻ đáng thương như sắp khóc đến nơi:
“Cầu xin ngài đừng sỉ nhục tôi nữa. Tôi là trẻ mồ côi, lớn lên từ trại trẻ, như lợn rừng chưa từng ăn cám ngon. Những món ăn cao cấp này tôi chưa từng thử qua, tôi biết mình không ra gì, là một kẻ vô dụng chẳng có chút giá trị nào… huhu…”
Nhưng trong lòng lại nghĩ:
“Quả nhiên là phản diện! Hắn đang cố nhục mình đây mà!”
“Dù sao cũng chết sớm thôi, hay là bây giờ ói thẳng vào đầu hắn luôn, cho hắn hắc hóa trước thời hạn đi!”
Nụ của Mặc Nghiễn Chiêu dần biến mất, hắn đột nhiên quay đầu đi, không tôi nữa.
Chỉ có các khớp ngón tay siết chặt lấy tay vịn xe lăn, trở nên tái nhợt hơn.
“Được rồi, ra ngoài trước đi.”
“Nhưng mà ông quản gia …”
“Cút ra ngoài!”
“Vâng, thưa ngài!”
Tôi lập tức chuồn thẳng vào nhà vệ sinh, vừa súc miệng vừa tự tổng kết lại hình.
“Không đúng lắm nhỉ? Tôi đã ngu ngốc và phiền phức như rồi, sao hắn vẫn nhịn ?”
“Tên này rốt cuộc sao mới hắc hóa đây?”
Bạn thấy sao?